Tuyên Thiếu Minh mặc bộ y phục màu xám kia lên người, không được tự nhiên kéo kéo. Bùi Triển Vân thấy y ngay cả đai lưng cũng không biết buộc, khóe môi không khỏi cong lên một chút. 
“lại đây, ta giúp ngươi.” hắn đi đến trước mặt Tuyên Thiếu Minh, dùng tay tháo đai lưng trên người y xuống. 
“ngươi làm cái gì? ta thật vất vả….”  
Bùi Triển Vân hơi hơi nâng mắt lên, Tuyên Thiếu Minh liền ngoan ngoãn câm miệng. 
“lớn như vậu rồi, ngay cả đai lưng cũng chưa tự mình buộc qua?” Bùi Triển Vân một bên động thủ một bên hỏi, đai lưng dễ dàng bị tháo ra, có thể thấy được y buộc có bao nhiêu ngốc nghếch. 
“không có.” y chính là cái thiếu gia, này đó việc y vì sao phải làm? Tuyên Thiếu Minh vẻ mặt cười nhạt. 
Bùi Triển Vân đem đai lưng cuốn một vòng nữa quanh thắt lưng của y, hai tay lướt nhanh qua, cười nói: “thắt lưng ngươi thật mảnh mai.” 
“ngươi!” tên ngụy quân tử vẻ mặt đứng đắn này cư nhiên đùa giỡn y.  gương mặt Tuyên Thiếu Minh nhất thời đỏ lên. 
“sao vậy? khen thắt lưng ngươi tinh tế mảnh mai không tốt sao? Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta bảo thắt lưng ngươi cùng thùng gỗ giống nhau.” Ngón tay của Bùi Triển Vân linh hoạt ở thắt lưng y buộc một cái nút kết, rồi mới vỗ vỗ lưng Tuyên Thiếu Minh, ý bảo đã xong. 
“thắt lưng của ngươi mới giống thùng gỗ đó.” Tuyên Thiếu Minh lập tức nhảy ra, căm giận phản kích nói. 
Bùi Triển Vân khoanh tay trước ngực, mỉm cười cố ý vô tình nói: “như vậy ngươi muốn hay không tự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-huyen-ngam/1291063/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.