Chương trước
Chương sau
Kiệt Sâm thức tỉnh, sàn xe xóc nảy làm xương cốt hắn như tan rã, cảm giác đau đớn xông thẳng lên đầu, giãy dụa mở mắt.

Đau, vô cùng đau đớn. Đau đớn kịch liệt như ngàn vạn cây thiết châm không ngừng đâm vào toàn thân Kiệt Sâm khiến hắn nhịn không được rên khẽ.

Đập vào mắt hắn là một trần xe rộng, Kiệt Sâm sờ vào bên dưới thì thấy thân thể mình được đặt lên chăn lông trắng mịn. Hắn đảo mắt, mới biết mìnhđang ở trên một chiếc xe ngựa, hơn nữa nhìn vào cách bài trí thì tuy không quá sang trọng nhưng lại tinh xảo.

Nói như vậy, hắn được người đi đường phát hiện nằm trong bụi cỏ?

Nhìn lại trên người mình, Kiệt Sâm phát hiện vết máu đã được lau sạch, trường bào cũng đã được thay.

Kiệt Sâm thở ra một hơi, thoáng cái đã minh bạch tình cảnh của mình, cũng cảm giác được thân thể.

Kinh mạch trong thân thể hắn đã trở thành một đống bột nhão, linh lực trong cơ thể yếu ớt lưu chuyển, mỗi lần như vậy thì thân thể lại được cải thiện một phần.

- Đây là.........

Đồng thời, Kiệt Sâm phát hiện thêm một lực lượng khác trong cơ thể không ngừng chữa trị thương thế, tuy tốc độ không nhanh nhưng cũng mang lại cho thân thể hồi bổ rất lớn.

- Loại lực lượng này...... Đây là...... dược lực của Linh Thể dược tề?

Kiếp trước với tư cách một cửu giai Linh Dược Thánh Sư nên chỉ cần Kiệt Sâm cẩn thận cảm giác lại thuộc tính của lực lượng kia liền biết rõ.

- Chắc là lúc mình hôn mê đã có người khác phục dụng cho mình, có thể sử dụng ngũ giai thượng phẩm Linh Thể dược tề, xem ra lại lịch đối phương không nhỏ.

Bất quá khiến cho Kiệt Sâm nghi hoặc chính là đối phương đã có được ngũ giai thượng phẩm Linh Thể dược tề, vậy sao không cho mình phục dụng ngũ giai trị liệu dược tề? Linh Thể dược tề tuy cũng có thể trị thương, nhưng đại đa số thời điểm là dùng cho những Linh Sư bị kiệt sức, còn về chữa thương thì công hiệu của nó kém xa ngũ giai trị liệu dược tề.

Vào lúc Kiệt Sâm còn nghi hoặc thì tấm màn xe đột nhiên được vén lên, ánh mặt trời chiếu vào khiến hai mắt của hắn không khỏi hơi nheo lại. Tiếp đó một đại hán cao lớn xuất hiện trước mặt, thấy Kiệt Sâm đang lườm mắt nhìn thì không khỏi sững sờ.

- Thiếu gia, tiểu tử này tỉnh......

Đại hán kia đột nhiên hô lớn một tiếng, thanh âm truyền ra ngoài rất xa.

Đại hán kia vừa dứt lời thì một giọng trẻ trung hưng phấn nói vọng đến:

- Thật sao? Tỉnh rồi à, thật tốt quá, để cho ta tới nhìn xem......

Qua một lát, một thiếu niên mặc linh giáp màu trắng chạy đến. Vừa thấy thiếu niên này, Kiệt Sâm không khỏi sững sờ, đó chính là thiếu gia Lạc Khố Ân mình đã gặp ở cửa bắc Ngọc Lan thành.

Thấy biểu tình sững sờ của Kiệt Sâm, thiếu niên kia cười ha hả:

- Thế nào, thấy ta liền rất kinh ngạc?

Sau đó, Lạc Khố Ân ra vẻ lão luyện:

- Ta nói huynh đệ đó, sao một mình chạy ra ra ngoài hạ trại vậy? Nếu không phải ta phát hiện ngươi trọng thương trong bụi cỏ thì nói không chừng lúc này đã bị linh thú ăn sạch. Liệt thúc nói, linh thú trong chỗ này rất nhiều.

- Cảm ơn......

Kiệt Sâm bất giác bật cười, thấy nụ cười chân thành của thiếu niên, tâm trạng hắn cũng tốt lên khá nhiều.

Trên thực tế, nếu không có Lạc Khố Ân cứu giúp thì vết thương của Kiệt Sâm tuy cũng sẽ hồi phục nhờ sự vận chuyển của Linh Thần Quyết và sựcường đại của bản thân nhưng trong núi rừng còn có không ít linh thú. Chấn động linh lực cường đại do Kiệt Sâm đêm qua phóng xuất ra sau khi dung hợp thất bại dị lực có thể xua đuổi linh thú trong thời gian ngắn nhưng biết đâu lại có một linh thú không sợ hãi.

Nói thật sự, Lạc Khố Ân vẫn có ân cứu mạng với hắn.

- Ha ha, không cần đa tạ, bất quá ta xem huynh đệ ngươi cũng rất ít khi đi xa nhà? Về sau đi ra ngoài cần phải chú ý, ngàn vạn lần đừng khinh suất, nếu lỡ đường thì nên trú lại thôn xóm, cũng đừng ở một mình hoan vu ngoài trời, tương đối nguy hiểm đấy.

Lạc Khố Ân vẫn tiếp tục khuyên răn.

Trên thực tế, thân là thiếu gia của Mạc Lý gia tộc, Lạc Khố Ân dĩ nhiên chưa từng một mình ra khỏi nhà đi xa, hết thảy đều là Liệt thúc nói cho hắn biết, nhưng vào lúc này hắn không nhịn được lại chỉ điểm Kiệt Sâm.

- Ừ, lần sau ta sẽ chú ý.

Kiệt Sâm gật đầu nói, trong lòng dở khóc dở cười.

- Tốt rồi, ngươi đã tỉnh, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt, có cần gì cứ kêu ta......

Lạc Khố Ân cũng biết Kiệt Sâm vừa tỉnh, vết thương trên người chưa hồi phục nên cũng không quấy rầy nhiều, kéo màn xe đi ra ngoài.

Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Lạc Khố Ân đột nhiên quay đầu nói với Kiệt Sâm:

- Đúng rồi, thanh kiếm của ngươi để bên cạnh chăn, ta lấy về giúp ngươi......

Lạc Khố Ân nói xong liền buông màn xe xuống.

- Hắc hắc, cảm giác cứu người thật sự là tốt......

Lạc Khố Ân cưỡi ngựa đi bên ngoài, trong lòng cực kỳ sung sướng, giục ngựa chạy qua chạy lại, khuôn mặt tươi cười.

- Mạng tiểu tử này thật là tốt, gặp phải thiếu gia.

Nghe tiếng cười của Lạc Khố Ân, không ít hộ vệ đi đường mệt nhọc cũng cảm thấy vui lây. Bất quá thấy ánh mắt thoáng vẻ bi thương của đội trưởng nhìn Lạc Khố Ân thiếu gia thì lòng những hộ vệ này lại trầm xuống.

- Ai...... Thiếu niên này vận khí tốt, có thiếu gia cứu hắn, nhưng bệnh của thiếu gia có ai tới cứu đây? Bảo chúng ta đi đâu tìm một thiếu gia tốt như vậy.

Không ít hộ vệ ngầm thở dài, nghĩ đến bệnh tình thiếu gia, trong lòng bọn họ không thể vui nổi. Tộc trưởng đại nhân đã mời hết Linh Dược Sư của Thiên Hồng thành nhưng vẫn không thể trị được bệnh cho thiếu gia, ông trời thật không có mắt.

Lạc Khố Ân rời đi, trong xe ngựa cũng trở nên an tĩnh, Kiệt Sâm ngồi dậy, tựa người vào vách xe ngựa, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.

Vốn hắn chỉ định ở lại Thiên Hồng thành nghe ngóng tin tức Huyết Uyên tinh, tối đa cũng chỉ dừng lại một hai ngày hắn rồi chuẩn bị xuất phát về thành thị kế tiếp, nhưng giờ bản thân bị trọng thương nên không thể không ở lại một thời gian.

Hơn nữa, đối phương đã cứu mình, bản thân thiếu nợ người ta một ân tình. Đối với một người cực kỳ không thích mang nợ như Kiệt Sâm mà nói, cái này không tính là một chuyện nhỏ.

Nghĩ tới đây, Kiệt Sâm cười khổ, bất quá rất nhanh hắn nghĩ đến lần thí nghiệm tối qua, trong lòng lại kích động.

Tối hôm qua vì hôn mê nên hắn cũng không chứng kiến tràng cảnh kinh khủng mà mình tạo ra nhưng vẫn ẩn ẩn cảm nhận được chấn động linh lực kinh thiên động địa.

- Ngày hôm qua thất bại là do kết cấu tứ giai linh lực trong cơ thể ta còn chưa đủ ổn định, áp chế không được sự va chạm giữa hai năng lượng nên sinh ra sụp đổ. Hơn nữa cường độ thân thể của ta còn hơi có vẻ không đủ, nếu như cả hai đều đạt thì thử nghiệm tuyệt đối sẽ thành công, hôm nay,đáng tiếc......

Kiệt Sâm thì thào nhưng đôi mắt sáng quắc. Tuy hôm qua thí nghiệm thất bại, thân thể bị thương nghiêm trọng nhưng hắn vẫn cảm thấy hưng phấn không thôi vì uy lực cường đại của dị lực dung hợp.

Kiếp trước kiếp nầy, đây là lần đầu tiên hắn dựa vào thực lực của mình nghiên cứu ra phép công kích cường đại như thế.

Cảm giác bên ngoài cũng không có ai nhìn trộm, Kiệt Sâm lấy từ không gian giới chỉ ra một lọ lục giai trị liệu dược tề, uống vào một ngụm rồi nhắm mắt tu luyện.

Bất kể như thế nào, điều quan trọng nhất hiện giờ của Kiệt Sâm là khôi phục thực lực bản thân, nhất là tại nơi xa lạ như thế này.

Trong tiếng xe ngựa xóc nảy, Kiệt Sâm không ngừng vận chuyển Linh Thần Quyết, chữa trị lấy tổn hại kinh mạch cùng gân cốt. Không biết những tổn thương này là do lực lượng màu đen hay do nguyên nhân gì mà lực lượng này vẫn im lặng không chủ động trị liệu thay cho hắn.

Nếu không với năng lực trị thương cường hãn của lực lượng màu đen, dù Kiệt Sâm bị thương nặng thế nào thì cũng không bao lâu sẽ hồi phục. Dù sao dưới sự tác dụng của ngũ giai thể linh dược tề, lục giai trị liệu dược tề, cùng với năng lực khôi phục kinh khủng của thân thể Kiệt Sâm, kinh mạch và gân cốt của hắn khôi phục với tốc độ cực nhanh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.