Chương trước
Chương sau
Trong cơ thể Kiệt Sâm, một lực lượng khủng bố bí ẩn không ngừng bay lên, tuy cùng một gốc kinh mạch với lực lượng màu đen và linh lực tứ giai nhưng lại xung khắc như thủy hỏa.

Nhưng vào lúc này, hai lực lượng này lại có sự tương dung cực nhỏ.

Cảm nhận được kinh mạch trong cơ thể bị thương, Kiệt Sâm cắn răng, không quản tới năng lượng khủng bố sinh ra do hai dị lực tương dung, không ngừng vận chuyển Linh Thần Quyết áp bách hai lực lượng để chúng hoàn toàn dung hợp.

Hai lực lượng này, mỗi lực lượng đều rất nhỏ nhưng đều khiến Kiệt Sâm dốc toàn lực mới có thể điều động.

- Đùng, đùng.........

Thanh âm bùng nổ rất nhỏ trong cơ thể Kiệt Sâm truyền ra, hai luồng lực lượng bắt đầu áp súc, bất quá hiển nhiên Kiệt Sâm cũng phải thừa nhận lực lượng cắn trả.

- Ầm......

Cuối cùng, trong cơ thể hắn truyền ra thanh âm như sấm rền.

- Xùy......

Kiệt Sâm rốt cục rên lên một tiếng, máu tươi phun ra, sắc mặt trắng bệch, kinh mạch vỡ nát, không ít chỗ trên thân thể biến thành thịt nát.

Kiệt Sâm cắn răng, quật cường nhìn hai dị lực dây dưa, thân thể đau nhức. Lực lượng khủng bố hình thành không ngừng trùng kích nghiền nát kinh mạch trong cơ thể. Cảm giác đau đớn tới cực điểm khiến cho y phục của hắn thấm đầm đìa mồ hôi.

Nhưng Kiệt Sâm vẫn không buông bỏ.

Cho tới nay, Kiệt Sâm vẫn phải dựa vào lực lượng của người khác mà sống. Ở Tháp Lâm Thành là Bỉ Tư Pháp Mỗ, Táp Cát, về sau là Vi Ân. Lúc phụ thân gặp phải cường địch, Kiệt Sâm cơ hồ không giúp đỡ được gì, tuy linh dược tề của hắn thường thường là mấu chốt quyết định thắng bại nhưng trong lòng Kiệt Sâm rất không thoải mái.

Đời trước của hắn không cách nào tu luyện, chỉ có thể dựa vào đại lượng tùy tùng, ở kiếp này, hắn muốn dùng lực lượng của mình đứng trên đỉnh đại lục.

Cho nên Kiệt Sâm bao giờ cũngđiên cuồng tu luyện.

Kiệt Sâm là một người chấp nhất, thậm chí có thời điểm trở nên cố chấp. Về phương diện nghiên cứ linh dược học hay trên phương diện tu luyện của Linh Sư đều là như thế.

Dưới loại trạng thái này, Kiệt Sâm rất muốn thử xem, bằng vào năng lực của mình có thể đạt đến mức cường giả như phụ thân hay không.

Hai luồng lực lượng dưới tín niệm ương ngạnh của Kiệt Sâm không ngừng dung hợp, rốt cuộc chỉ còn một chút nữa là hoàn toàn dung hợp. Nhưng tạiđiểm tới hạn, dù Kiệt Sâm cố gắng như thế nào cũng không chịu dung hợp thêm, hơn nữa dưới sự áp bách bắt đầu cuồng bạo.

Luồng tứ giai linh lực dưới sự áp bách cực lớn đúng là muốn tán loạn ra.

Chỉ có kết cấu linh lực trong cơ thể Ngũ giai Tông Linh Sư mới hình thành được linh mang, kết cấu tứ giai thiên linh lực căn bản chưa đủ ổn định, dưới áp lực lớn chắc chắn sụp đổ.

- Không tốt......

Kiệt Sâm cả kinh, ánh mắt thoáng vẻ khiếp sợ.

- Bành......

Lại một tiếng nổ vang, toàn thân Kiệt Sâm rung mạnh, máu tươi cuồng phun, kinh mạch cơ thể không ngừng vỡ nát, ngũ tạng lục phủ cũng cơ hồ muốn nghiền nát.

Hai luồng lực lượng trong cơ thể Kiệt Sâm đã đến cực hạn, sắp phát nổ như hai quả bom cộng hưởng.

Một khi nổ tung, kết quả duy nhất là Kiệt Sâm bị xé thành vô số mảnh vỡ, đừng nói còn sống mà ngay cả thi thể cũng không còn sót lại gì.

Trong thời khắc sinh tử này, Kiệt Sâm điên cuồng vận chuyển Linh Thần Quyết, trong mắt bắn ra tinh mang, búng ra một chỉ.

- Véo!

Một luồng lưu quang như hàn tinh từ ngón tay Kiệt Sâm điện xạ mà ra, xuyên phá không gian bay về xa.

- Phốc phốc......

Máu tươi từ miệng Kiệt Sâm cuồng bắn ra, cả người ngã nhào trên đất, lập tức hôn mê.

Ngay sau đó…

Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền từ đằng xa.

- Ầm......

Năng lượng hủy diệt lan tràn, không khí cả núi rừng chấn động tạo thành vòi rồng cực lớn, tất cả cây cối, tầng nham thạch đều hóa thành bụi phấn.

Sóng xung kích cực lớn đến mức tất cả linh thú quanh đó đều hóa thành thịt máu bầy nhầy, cũng may nổ tung cách Kiệt Sâm đang hôn mê khá xa nhưng vẫn thổi bay thân thể hắn hơn mười mét.

Giữa trưa, vạn dặm không mây, bầu trời xanh thẳm như một cái gương có thể phản chiếu dáng người.

Trong núi rừng, trên quan đạo, một đoàn xe đang chậm rãi đi tới, ven đường mang theo đạo đạo bụi mù.

- Ha ha, Liệt thúc, không khí ở đây thật trong lành, đi ra ngoài thật tốt, lần sau ta còn muốn đi......

Một thiếu niên mặc linh giáp màu trắng, cưỡi con ngựa trắng cao lớn chạy trong đoàn xe đang không ngừng tiến lên, cười sảng khoái.

Thiếu niên này chính là Lạc Khố thiếu gia mà Kiệt Sâm gặp tại Ngọc Lan thành.

- Thiếu gia, ngươi cẩn thận một chút, không nên vào vào núi rừng quá sâu, quan đạo đi xuyên qua núi rừng thế này thỉnh thoảng lại có linh thú nhảy ra vồ người, ngươi cần phải lưu ý.

Trước đoàn xe, đại hán râu ria nói.

- Liệt thúc, có ngươi ở đây thì còn lo gì.

Lạc Khố Ân cười hì hì, tiện tay quất thanh trường kiếm vào ngựa.

Liệt thúc không khỏi cười cười, nhưng hắn đột nhiên tập trung tư tưởng suy nghĩ cảm giác, sắc mặt khẽ biến, quát:

- Mọi người cẩn thận một chút, tại đây có linh lực chấn động rất mạnh, đêm qua rất có thể có người hoặc linh thú đại chiến.

- Mọi người mau nhìn!

Đúng lúc này, trong đội ngũ có một hộ vệ hoảng sợ lên tiếng, chỉ vào một chỗ cách đó không xa, tựa như thấy được vật gì đó kinh khủng.

Mọi người lập tức nhìn lại chỉ thấy chỗ hộ vệ kia chỉ ở sâu trong rừng, nơi đó có một vùng đại thụ bị đổ gục, xa hơn là một mảng cháy đen, chính giữa dường như có một hố sâu cực lớn.

Mảng cháy lớn như vậy như bị cày xới dữ dội, vài chỗ bùn đất đã thành hình dáng kết tinh, gây cảm giác cực kỳ khủng bố.

- Ưng ực!

Không ít người nuốt nước bọt thật sâu, lộ vẻ kinh hãi.

- Đội trưởng, tình huống như vậy thì phải là nhân vật dạng gì mới có thể tạo ra?

Có hộ vệ nhịn không được run giọng hỏi.

- Hoàng Linh Sư, ít nhất là thất giai Hoàng Linh Sư điều động thiên địa linh lực mới có thể tạo thành khủng bố tràng cảnh như thế. Đại hán khôi ngô Liệt thúc ngưng trọng.

- Nhanh lên, tất cả mọi người rời nhanh chỗ này cho ta, tuy dường như đã qua nhưng đừng gây thêm phiền toái, cứ rời xa là tốt nhất.

- Liệt thúc, tại đây tựa hồ có thế nào, người!

Đúng lúc này, xa xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Lạc Khố Ân.

- Thiếu gia, không nên lộn xộn.

Liệt thúc biến sắc, cao giọng nói, có người xuất hiện tại nơi này thì rất có khả năng là quan hệ với cái hố sâu, cũng không phải là người mà bọn họ có thể tùy tiện dính vào.

- A, là thiếu niên chỗ cửa thành!

Liệt thúc vừa nói thì Lạc Khố Ân đã lật thân thể trong bụi cỏ ra:

- Trên người hắn đều là tổn thương, bất quá trong miệng còn có khí.

- Quả thật là hắn.

Liệt thúc vội vàng chạy tới thấy người trong bụi cỏ cùng với tro tàn cạnh đó thì nét mặt buông lỏng.

Bất quá trời sinh tính cảnh giác nên hắn vẫn nói:

- Thiếu gia, chúng ta không cần lo tới thiếu niên này, vẫn nên nhanh rời khỏi đây.

- Không được.

Lạc Khố Ân mở trừng hai mắt, nói:

- Chúng ta sao có thể thấy chết mà không cứu. Ngày hôm qua, thiếu niên này còn cứu lão bá ở cửa thành, rất rõ ràng căn bản không phải người xấu.

Thấy Lạc Khố Ân trừng mắt, biết tính cách của thiếu gia nên đại hán cũng chỉ đành thầm thở dài một hơi, nói:

- Vậy được rồi, bất quá nơi đây không nên ở lâu, chúng ta vẫn nên nhanh rời đi mới phải.

Đại hán nhìn Kiệt Sâm, nhịn không được nói:

- Thiếu niên này cũng xui xẻo, ngày hôm qua hạ trại ở chỗ này thì bị hai cường giả chiến đấu liên lụy. Chỉ có điều, thất giai Hoàng Linh Sư trong Xích Nhĩ hành tỉnh có đến mấy người, là ai nhàn rỗi chạy tới đây đánh nhau?

Liệt thúc chau mày, rất hiển nhiên là Kiệt Sâm trong lúc vô tình bị dính vào. Lạc Khố Ân hưng phấn nói:

- Ta biết ngay Liệt thúc tốt nhất rồi, mau tới hai người, đem tiểu tử này mang lên xe ngựa của ta.

- Còn có thanh cự kiếm này, nhìn thật xấu, bất quá vẫn là đồ của người ta, cầm lên cho người ta đi.

Lạc Khố Ân thấy thanh trọng kiếm trong bụi cỏ của Kiệt Sâm liền chạy lại đi lấy.

- Hắc, nặng quá.

Lạc Khố Ân một tay cầm thanh trọng kiếm lại càng hoảng sợ vì quá nặng, bất quá thân là tứ giai cấp thấp Thiên Linh Sư, hắn cũng không đến nỗi không cầm được.

Cũng may trọng kiếm của Kiệt Sâm cũng không phải Liệt thúc cầm, nếu không người lão thành như hắn chắc sẽ hiếu kỳ với tài liệu của trọng kiếm.

- Thế nào, như thế nào đây?

Lạc Khố Ân đem trọng kiếm ném lên xe ngựa rồi hỏi tên hộ vệ vừa kiểm tra thương thế của Kiệt Sâm. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Thiếu gia, chỉ sợ thiếu niên này hết thuốc chữa, hắn bị thương khắp nơi, giờ vẫn chưa tắt thở đã là một kỳ tích. Chúng ta chỉ mang theo tam giai trịliệu dược tề, căn bản không có khả năng chữa được.

Hai tên hộ vệ lắc đầu.

- Cái gì?

Lạc Khố Ân trừng mắt, nghĩ tới điều gì liền lấy ra một bình linh dược tề, lo lắng nói:

Lạc Khố Ân vừa trừng mắt, vừa nhét bình linh dược tề vào tay tên hộ vệ:

- nói nhảm, cứu người là quan trọng, ta là thiếu gia hay ngươi là thiếu gia.

- Ai, thiếu gia tâm địa thật sự là quá tốt, linh dược tề như thế trong cả gia tộc cũng không có bao nhiêu, giờ đem đi cứu một người ngoài........

Hộ vệ kia thầm thở dài, lắc đầu, nhận lấy bình linh dược tề cho Kiệt Sâm phục dụng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.