Đồ Đại nghe nói quần áo đã bị đốt hết cả rồi bèn la lên: “Đốt sạch cả rồi sao?”
“Đốt sạch rồi…”
Đồ Đại nghe Đồ Nhị ỉu xìu trả lời liền rầu rĩ ngước lên nhìn Cố Cửu.
Cố Cửu hỏi: “Vậy bát tự đâu?”
Đồ Nhị không hề muốn đưa bát tự của Đồ Đại Bảo ra, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo và hai ngón tay đang giơ lên của Thiệu Dật dọa sợ, hắn nhớ đến cơn bủn rủn vừa rồi mà rùng mình ớn lạnh, cuối cùng đành phải cắn răng làm theo yêu cầu của họ.
Đồ Đại nghe Đồ Nhị báo xong bèn nhẩm lại bát tự một lần rồi nói với Cố Cửu: “Ngoại trừ giờ sinh tôi không biết chính xác, còn lại thì có vẻ đều khớp với Đại Bảo cả.”
“Chắc không có vấn đề đâu.” Cố Cửu nói, cậu vừa bấm tay tính thử, đây đúng là bát tự của một người đã chết.
Thiệu Dật chốt một câu: “Tốt nhất là đừng có bịp bợm, chắc ngươi không muốn bọn ta quay lại lần nữa đâu nhỉ?”
Đồ Nhị vội vã gật đầu lia lịa.
Đúng lúc này, bọn họ nghe được tiếng xôn xao từ đàng xa vọng đến, hẳn là người dân trong thôn nghe ồn ào liền kéo lại đây xem, Đồ Đại buông Đồ Nhị ra, nhanh chóng dẫn hai người Cố Cửu lên xe ngựa rời đi theo một đường khác.
Đoàn người lục tục trở về nhà của Đồ Đại, đã có được bát tự của Đồ Đại Bảo, vừa về đến nhà Cố Cửu và Thiệu Dật liền bày pháp đàn ngay. Họ dò hỏi thổ địa và âm ty để tìm linh hồn của Đồ Đại Bảo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-di-am-duong/283189/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.