Trước khi cha mẹ và ông bà của mình qua đời, Lý Văn Đức sẽ không xuống địa phủ báo danh, cậu muốn ở lại thôn Nam Hà tận mắt nhìn Trương Tài Tuấn chuộc lỗi. Tuy Lý Văn Đức làm hại ba người bị thương tật vĩnh viễn nhưng cũng vừa vặn triệt tiêu hết nhân quả với bọn họ, cậu không công không tội nên bây giờ không muốn đi thì Cố Cửu và Thiệu Dật cũng không ép.
Đợi Lý Văn Đức được chôn cất xong, hai người Cố Cửu lập đàn siêu độ để thanh lọc hết oán khí trên người cậu, giúp cậu được thoải mái hơn một chút.
Sau ngày hôm đó, Trương Tài Tuấn cũng bàn bạc với cha mẹ thu dọn hành lý từ từ, nghỉ ngơi thêm mấy ngày cho khỏe hẳn rồi ra khỏi thôn đi tìm việc. Từ trước đến nay cậu ta ít khi phải lao động cực nhọc, tuy là con nhà nông nhưng được cha mẹ cưng chiều nên ngay cả việc ruộng đồng cũng hầu như không mấy khi động tay đến, nhưng nay đã khác xưa, cậu ta gánh trên lưng trách nhiệm chăm lo cho bốn người lớn tuổi, không thể cứ ngày ngày chơi đùa nhàn nhã như trước kia được nữa.
Chuyện lần này xem như kết thúc tại đây, hai sư huynh đệ thu của nhà họ Trương năm lượng bạc, nghỉ ngơi hồi sức một ngày rồi mới đi. Tuy nhiên hai người chưa rời khỏi thôn Nam Hà ngay, trước đó đã nói sẽ tìm mấy bé sơn mị về nuôi nên họ đi lên ngọn núi phía sau thôn Nam Hà thử một chuyến.
Vạn vật trong núi rừng có linh, có thể sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-di-am-duong/1879951/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.