Phong Phi Vân không đồng ý lời Tây Môn Xuy Tiêu nói, hắn có nguyên tắc của mình.
Phong Phi Vân cười nói:
- Không nói nữa, sớm muộn gì ta sẽ khiến các nàng tâm phục khẩu phục, ngoan ngoãn nhận vị trí ta sắp xếp cho. Đây là thế giới của nam nhân, sao cho phép các nàng lật trời đổ nước?
Phong Phi Vân đầy hào khí, hắn không muốn buồn phiền vì chuyện này thêm.
Phong Phi Vân mở miệng nói:
- Ta có một chuyện muốn thỉnh giáo Tây Môn huynh, trong nhân tộc có mấy chỗ di tích của Oa Hậu Đại Thánh?
Tây Môn Xuy Tiêu là vạn sự thông, thậm chí biết một ít bí ẩn đỉnh cao nhất.
Từ lúc cùng nhau sát cánh chiến đấu trong Thủy Nguyệt Thiên Cảnh, Phong Phi Vân thay đổi ấn tượng về Tây Môn Xuy Tiêu. Tuy Tây Môn Xuy Tiêu rất bí ẩn nhưng không có ý xấu với nhân tộc, gã tuyệt đối không phải diệt thế giả vực ngoại.
Tây Môn Xuy Tiêu hơi đổi sắc mặt:
- Đây cũng là vấn đề ta muốn hỏi Phong huynh, sao Phong huynh biết ba đại thánh thái cổ ra từ nhân tộc?
Trong lúc Phong Phi Vân, Nam Cung Hồng Nhan nói chuyện thì gần đó vang tiếng ồn ào. Một luồng kiếm quang chói mắt xẹt qua, dưới đất thêm một vệt máu nhuộm đỏ bình phong.
- Xảy ra chuyện lớn, Thiên Hồ quân tử của hồ tộc bị phế bỏ tu vi!
- Hồ tộc chính là thái cổ thánh yêu tộc, Thiên Hồ quân tử là hoàng tử của hồ tộc. Rắc rối to rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2748698/chuong-1805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.