Thánh thực quả lên tiếng:
- Không sai!
Mắt Phong Khanh Khanh sáng rực, túm thánh thực quả lên, trong trẻo hỏi:
- Ngươi cũng cho rằng không sai?
Thánh thực quả nói:
- Đương nhiên không sai, ta thích gia gia của ta. Tôn tử có thể thích gia gia thì tại sao muội muội không được thích ca ca?
- Vậy tại sao ca ca nạt ta? Không lẽ ghi hận lúc ta còn nhỏ từng đánh hắn hộc máu?
Phong Khanh Khanh cảm thấy nàng nắm bắt được vấn đề.
Thánh thực quả im lặng giây lát, thận trọng nói:
- Rất có thể. Bất cứ nam nhân nào bị muội muội của mình đánh hộc máu đều nhớ kỹ suốt đời.
Phong Khanh Khanh chớp mắt:
- Vậy bây giờ nên làm gì? Chẳng lẽ ta để ca ca đánh hộc máu bù lại?
Phong Khanh Khanh cảm thấy cách này không tệ.
Thánh thực quả mơ hồ nói:
- Thế thì không cần, muội muội có bướng bỉnh thế nào thì ca ca sẽ không nhẫn tâm đánh muội muội.
Phong Phi Vân mặc kệ Phong Khanh Khanh và thánh thực quả nói nhỏ. Một là Tiểu Tà Ma tâm trí chưa trưởng thành, một là ngốc tự nhiên, cả hai thảo luận ra kết quả bình thường mới là lạ.
Phong Phi Vân thi triển phượng hoàng vũ dực ôm Phong Khanh Khanh, thánh thực quả bay lên vách đá cheo leo. Cường giả yêu tộc đã qua khỏi đường dốc, trong không khí còn đọng lại yêu khí nhàn nhạt.
Trên vách đá rất cheo leo, cây cầu dây xích loang lổ lắc lư trong gió.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2747884/chuong-1416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.