Chương trước
Chương sau
vipvandan.vn :

Chương 887: Đơn đao đi gặp. (1)

Phong Phi Vân giống như nhìn thấu nghi hoặc trong lòng của hắn, truyền âm nói:

- Khi ngươi gặp nữ nhân mình yêu thích, nếu như ngủ với nàng, như vậy ngươi căn bản chưa thật sự yêu thích nàng, chỉ muốn thỏa mãng dục vọng của mình mà thôi, thời điểm ngươi yêu thích nữ nhân chân chính, có thể gặp nàng, có thể ôm nàng đã là chuyện tốt nhất trên đời này rồi.

Ngủ với một nữ nhân, chỉ cần nàng không có bệnh về tình dục thì không cần cân nhắc gì cả.

Nhưng mà với một nữ nhân mà mình yêu thích thật sự, bàn chuyện tình cảm phải thật cẩn thận.

- Ha ha, ngươi ngay cả mặt của nàng cũng chưa thấy qua, rõ ràng dám nói ngươi ưa thích nàng, ai mà tin chứ, thật sự là một ngụy quân tử, cũng tốt, cũng tốt, nếu ngươi giả bộ làm người tốt thì phải trả giá thật nhiều.

Trong cung điện kim ngọc có giọng nói trào phúng vang lên:

- Nếu ngươi có thể tiếp ba chiêu thần thông của ta, ngươi có thể bàn điều kiện với ta.

Trên đỉnh cung điện kim ngọc có tế văn màu vàng hiện ra, trong thiên địa có tiếng ngâm xướng cổ xưa ảnh hưởng tâm thần, tế vân màu vàng giống như cơn mưa ập thẳng vào Phong Phi Vân, mỗi tế văn nặng ngàn vạn cân, có thể đập vụn tất cả sinh linh trên một địa vực.

Trước mặt Phong Phi Vân có một thanh chiến kiếm tự động bay lên, hóa thành một đạo ô quang, trảm phá tế văn màu vàng, trực tiếp bay vào trong cung điện kim ngiojc, bên trong bộc phát tiếng vang thật lớn.

Oanh.

Cung điện kim ngọc sụp đổ một góc, nam tử áo đen trẻ tuổi người đầy xương trắng bay ra từ bên trong, xương trắng trên người hắn có mấy trăm cây, có đứt gãy, có máu tươi, không phải xương cốt cự phách thì chính là xương linh thú, độ cứng cường đại dọa người.

Cũng chính bởi vì có những xương cốt này ngăn cản kiếm khí, cho nên mới không có chết dưới một kiếm vừa rồi.

Nhưng mà khóe miệng của hắn đầy tơ máu, tràn đầy kinh hãi, một kiếm này làm hắn trọng thương, chật vật không chịu nổi.

Chỉ một kiếm, thiếu chút nữa đã đánh chết hắn rồi.

Bá.

Chiến kiếm lại bay vào trong cung điện kim ngọc lần nữa, chém xuống một lần nữa, lần này còn mạnh hơn trước, giống như hóa thành mây đen, trong mây đen có một con hỏa điểu xuất hiện.

- Bạch cốt tế đàn.

Nam tử áo đen cao chừng ba mét, chính là người Cổ Cương phủ, là thiên tài nghịch thiên Thiên Mệnh ngũ trọng, tu luyện chính là Man Hoang vu thuật, ngưng tụ Cổ Vu thuật pháp, trên người có mấy trăm xương trắng bao quanh, ngưng tụ thành một tòa tế đàn.

Bành.

Dưới kiếm quang không thể đỡ, bạch cốt tế đàn nứt vỡ, một kiếm bổ vào người tên áo đen, thân thể của hắn bị xuyên thủng.

Đùng đùng (*không dứt).

Hỏa điểu bay múa trước thi thể, thiêu đốt thi thể của hắn không còn.

Kiếm quang bay trở về, cắm ở trước mặt Phong Phi Vân, phía trên có hào quang màu đen phun ra nuốt vào.

Phong Phi Vân nói:

- Hiện tại các ngươi có cảm thấy ta có khả năng tiếp phiền toái của Nam Cung Hồng Nhan hay chưa?

Phàm là có thể xông qua vòng đầu tiên, không có kẻ nào không phải thiên tài thân kinh bách chiến, yêu nghiệt chính thức.

Một yêu nghiệt bị Phong Phi Vân hời hợt chém xuống, hai chiêu kiếm quyết đã giết kẻ đó tại chỗ, mặc dù Cổ Vu thuật cũng không ngăn được Hồng Loan Yêu Kiếm.

Trên mặt đất bạch cốt um tùm, đều là xương cốt cự phách cảnh, hoặc là yêu cốt linh thú ngàn năm, có xương cốt bị kiếm khí cho đánh rách tả tơi, bên trong có máu tươi và tinh khí chảy dài.

Nếu xương người bình thường đã sớm bị linh khí nghiền thành tro bụi, cũng chỉ có xương cốt cự phách mới có thể cứng rắn như vậy.

Tất Trữ Suất rất không khách khí, thu hồi mấy trăm khối xương cốt này lại, đây chính là xương cốt được đại vụ Cổ Cương tế luyện, thượng diện thai nghén vu lực, nếu bán cho đám học giả nghiên cứu vu học có thể bán đi giá tiền rất lớn.

Hai kiếm chém yêu nghiệt, toàn trường phải sợ hãi giật mình.

Bên trong Tuyệt Sắc có đám thiếu niên tuấn tài đang nhắm mắt tu luyện, bọn họ mở to mắt ra, linh quang bắn ra ngòa, có thể xem thấu vách tường nhìn thẳng vào Phong Phi Vân.

Long Thanh Dương ngồi trên lầu hai cung điện kim ngọc, ngồi rất gần Tây Việt Lan Sơn, hai người quan hệ rất thân, Tây Việt Lan Sơn bị Long Thương Nguyệt cắt mất đầu lưỡi, đã được cao thủ Tây Việt phiệt thỉnh động đại đệ tử thái sư nối đầu lưỡi lại.

Nhưng mà bởi vì thế trên đầu lưỡi còn dấu vết bị cắt đứt, trở thành sỉ nhục cả đời của hắn.

- Mấy ngày mà thôi, tu vị của Phong Nhị Cẩu tăng lên không chỉ gấp ba lần a.

Tây Việt Lan Sơn cầm tay Long Thanh Dương, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai của hắn.

Tuy Tây Việt Lan Sơn là thiên tài cấp sử thi, tâm chí kiên định, nhưng lại cũng không ngăn được mị lực của Long Thanh Dương, trở thành kẻ sau thúc phục của hắn tiến vào màn tân, rơi vào tay giặc cực nhanh, hắn lại theo Long Thanh Dương đi Nam Thiên Tự một lần, hoàn toàn bị Long Thanh Dương dùng mị lực còn lớn hơn nữ tử làm không cách nào tự kềm chế.

Long Thanh Dương ánh mắt như châu, lông mi thon dài, ôn nhu nói:

- Rốt cuộc là ngươi mạnh hơn hay là hắn mạnh hơn đây?

Sắc mặt Tây Việt Lan Sơn xấu hổ, nói:

- Ta thiên phú cao hơn hắn, vượt qua hắn là chuyện sớm muộn...

- Vậy còn dễ nói, nếu ngươi không mạnh bằng hắn, ta tội gì đi theo ngươi?

Long Thanh Dương đẩy tay hắn ra, dáng người như liễu, phiêu nhiên mà đi.

- Thanh Dương.

Trong mắt Tây Việt Lan Sơn lộ vẻ sợ hãi, giống như kẻ đáng thương bị bạn gái vứt bỏ, nhanh chóng đuổi theo Long Thanh Dương, nhưng lại bị Long Thanh Dương hất ống tay áo bay đi, đầu rơi máu chảy bay trở về, ngã xuống đất.

Ánh mắt Tây Việt Lan Sơn tuyệt vọng, Long Thanh Dương biến mất trong tầm mắt của hắn, rất kiên quyết, hoàn toàn không có chút lưu luyến nào cả.

Bá.

Phong Phi Vân bay thấp lên tầng thứ hai cung điện kim ngọc nhìn vào, nhìn thấy Tây Việt Lan Sơn thút thít nỉ non thất hồn lạc phách, nói:

- Nếu nam nhân bị nữ nhân làm cho thất hồn lạc phách, đó gọi là si tình, nam nhân bị nam nhân làm thần trí buồn lo vô cớ, đó gọi là ngu ngốc.

Phong Phi Vân không hề nhìn hắn thêm cái nài, Tây Việt Lan Sơn đã hoàn toàn bị Long Thanh Dương hủy, cho dù là thiên tài cấp sử thi thì như thế nào, từ nay về sau sa dọa, mất đi tiên duyên.

Bành.

Phong Phi Vân thân mặc áo đen bồng bềnh, một chưởng đánh vào vách tường kim ngọc dày ba thước, bước vào trong cung điện, nhuệ khí bức người.

Trong cung điện có hơn ba mươi thiên tài tuấn kiệt, có một nửa nhìn chằm chằm vào hắn, mà đổi thành một nửa còn lại là thần sắc lạnh nhạt, đang uống rượu tán ngẫu.

Đứng trong hành lung cung điện này, chung có khói bốc lên, khói này là từ dưới đầm sen trong cung điện bay lên, cung điện khổng lồ này như hóa thành tiên cảnh vậy.

Hơn mười nữ tử bị trói lại treo trên xà ngang, tu vị các nàng không cao, tu vị bị phong bế nên chẳng khác gì nữ tử tầm thường, từ trên cao rơi xuống chắc chắn phải chết.

Mấu chốt là trong quá trình rơi xuống khiến những thanh quan nhân chỉ biết đánh đàn, hát hay múa giỏi lại đáng sợ tới cực điểm.

Phía dưới có vài thi thể té chết, thân nhẹ như nhược, xương cốt toàn thân gãy đoạn trước khi chết không biết đã thừa nhận bao nhiêu sợ hãi và thống khổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.