Chương trước
Chương sau
Xem ra là có liên quan đến mấy vị nhân huynh này rồi.

Phong Phi Vân ánh mắt liếc qua ba Hắc y nhân nằm bên ngoài cổ đình kia.

Thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy, hiển nhiên là Ngọa Long Sinh đã sớm nhận được tin tức, biết được bốn người bọn họ đêm nay sẽ mật đàm nơi này, cho nên mới hẹn Phong Phi Vân tới, vừa có thể thu thập bốn người này, lại có thể ở trước mặt Phong Phi Vân lập uy, khiến Phong Phi Vân thấy được thực lực của Binh Tiển thi động bọn hắn.

Ngọa Long Sinh nhẹ gật đầu, nói:

- Bốn người này địa vị đều tương đối lớn! Hổ Ảnh và Sách Nam Phong chính là bá chủ tuổi trẻ của Ám Vực trong Tà Đạo tam vực, về phần một nam một nữ kia địa vị cũng tương đối lớn, chính là nghịch thiên tài tuấn của Bắc Minh gia tộc, một trong Tứ đại môn phiệt, Bắc Minh Khuyết và Bắc Minh Tĩnh, chính là hai vị cao thủ trẻ tuổi cường đại nhất chi thứ Bắc Minh gia tộc.

Bên ngoài cổ đình, ba cái Hắc y nhân kia trong lòng giật mình, thân phận của mình lại bị đối phương dễ dàng nhìn thấu như thế, cái này phải làm thế nào mới phải, nếu chuyện đêm nay bại lộ, vậy thì cái bọn hắn phải đối mặt cũng không chỉ đơn giản là cái chết.

Ba Hắc y nhân này cũng đã ăn vào linh đan chữa thương, thương thế trên người đã khôi phục một ít, đứng lên từ mặt đất.

Ngọa Long Sinh lại không sao cả, mặc cho bọn hắn khôi phục thương thế.

Bắc Minh Khuyết ngưng mắt nhìn hai nam tử ngồi đối diện trong cổ đình, trầm giọng nói:

- Các ngươi đã biết chúng ta là người Bắc Minh phiệt, hắn nên hiểu rõ mình đã gặp phải đại phiền toái rồi chứ?

- Phiền toái? Ha ha! Phong huynh, tê này có phải là còn chưa tỉnh ngủ không?

Trong mắt Ngọa Long Sinh mang theo vẻ cười như chim ưng, rét lạnh giống như một thanh độc đao vậy.

Phong Phi Vân uống chén rượu kia vào bụng, cười nói:

- Ta quả thật dã bị dọa không nhẹ, chọc tới Bắc Minh phiệt, đây chính là tội hẳn phải chết a!

Bắc Minh Khuyết và Bắc Minh Tĩnh tự nhiên nghe ra ý cười nhạo trong nụ cười của bọn hắn, trong lòng càng thêm tức giận, ở Thần Đô rõ ràng có người dám không để Bắc Minh phiệt vào mắt, đây quả thực là ăn hết gan hùm mật gấu rồi.

- Các ngươi đến cùng là người nào?

Bắc Minh Khuyết trầm giọng nói.

- Nói cho các ngươi biết cũng không sao!

Ngọa Long Sinh bỗng nhiên đứng lên, nói:

- Vị ngồi ở đối diện ta đây chính là Thám Hoang lang trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》.

- Yêu Ma Chi Tử, Phong Phi Vân!

Nghe được lời đó, trong lòng ba Hắc y nhân đều trầm xuống, đồng thời nhìn chằm chằm tới Phong Phi Vân, sau đó chậm rãi lui về phía sau, cũng tế ra bổn mạng pháp khí của mình.

Phong Phi Vân có chút chau mày, trong lòng thầm nghĩ, Ngọa Long Sinh này ngược lại thật giỏi tính toán, nói ra tên của ta, chính là muốn mượn tay ta tới giết ba người này, cho dù tương lai bị Trí Sư của Bắc Minh gia tộc suy tính ra, cũng là Phong Phi Vân hắn giết người, không có bất cứ quan hệ nào đến Binh Tiển thi động cả.

Hơn nữa ba người này Phong Phi Vân còn không thể không giết, nếu không giết, như vậy để ba người đào tẩu, mối họa này vẫn sẽ đeo lên người của hắn.

Ngọa Long Sinh cười lạnh nói:

- Hiện giờ các ngươi biết rõ ngồi trước mặt các ngươi là ai rồi chú! Thành thành thật thật nói ra nơi các ngươi hội tụ, có lẽ... ta còn có thể cho các ngươi một cái chết an lành.

- Nơi hội tụ gì? Ngươi đang nói cái gì?

Bắc Minh Khuyết nói.

Oanh!

Ngọa Long Sinh nhẹ nhàng vung tay lên, một chưởng ấn cự đại rơi xuống, đè Bắc Minh Khuyết dưới chưởng ấn, nói:

- Bớt giả bộ cho ta, một vị đại nhân vật nào đó trong Bắc Minh phiệt các ngươi muốn đạt được Dạ Tiêu Tương, tính cả Tà Đạo Ám vực, điều động ra mười hai đạo nhân mã tập kích Bỉ Khâu Am, hôm nay Dạ Tiêu Tương đã rơi vào trong tay của các ngươi, các ngươi muốn đi tiếp ứng bọn hắn vào Thần Đô, rốt cuộc là sẽ hội tụ ở nơi nào?

Việc này làm cực kỳ bí mật, ra tay cơ hồ đều là cường giả Ám Vực, nhưng vẫn để lộ ra tiếng gió, lại khiến Bắc Minh phiệt bị bại lộ.

- Không biết!

Bắc Minh Khuyết cắn răng, cường ngạnh đến cực điểm, trong đôi mắt mang theo vẻ kiên quyết, đột nhiên kíp nổ Tử Phủ đan điền trong thân thể, một cổ lực lượng hủy thiên diệt địa xé nát thân thể hắn, trùng kích ra ngoài.

Đây là một vị tu sĩ Thiên Mệnh đệ nhị trọng kíp nổ bản thân, lực phá hoại kinh người cỡ nào, mặc dù là Ngọa Long Sinh và Phong Phi Vân, Vạn Hương Sầm cũng không dám đụng vào, vội vàng bay ngược ra sau.

Oanh!

Cổ lực lượng kia ầm ầm vọt ra, khiến cho cả thành vực chung quanh Đào Sơn đều không ngừng chấn động, mà Đào Sơn càng sương mù cuồn cuộn, tất cả cây đào đều biến thành bột mịn, sơn thể khổng lồ nứt ra bốn vết rách cực lớn, từ đỉnh núi, một mực lan tràn đến chân núi.

Bá!

Ngọa Long Sinh đáp xuống trên đỉnh Đào Sơn, trong độc nhãn mang theo một đạo hàn quang, nói:

- Nguy rồi, để Bắc Minh Tĩnh và Hồ Ảnh trốn thoát rồi!

- Bọn hắn trốn không thoát đâu!

Phong Phi Vân lơ lửng giữa không trung, trong đôi mắt bốc cháy lên hai luồn hỏa diễm hừng hực, hai đạo vầng sáng cực mục từ trong mắt bắn ra.

Bắc Minh Tĩnh và Hồ Ảnh đều là tuyệt đỉnh nghịch thiên tài tuấn, trên người có được khí tượng, bọn hắn người có thể đào tẩu, có thể che dấu khí tức trên thân, nhưng khí tượng lại không cách nào che dấu.

Huống hồ hai người này đều bị trọng thương, không có khả năng trốn xa.

- Đã tìm được, bọn hắn bỏ chạy về hướng đông rồi.

Hỏa diễm trong mắt Phong Phi Vân biến mất, chân đạp Luân Hồi Tật Tốc, dẫn đầu bay ra ngoài.

Phong Phi Vân hiện giờ triển khai Luân Hồi Tật Tốc tốc độ có thể sánh với nửa bước cự kình, nháy mắt đã biến mất vô tung, mặc dù là Vạn Hương Sầm và Ngọa Long Sinh về mặt tốc độ cũng kém hắn rất xa.

- Tốc độ thật nhanh!

Ngọa Long Sinh trong lòng thất kinh, không hổ là Phong gia Thiếu chủ, ngược lại không khiến mình thất vọng, có tư cách làm Thám Hoa trên 《 Hạ Sử Thi Thiên Tài Bảng 》.

Oanh!

Oanh!

Hai tiếng cực lớn vang lên, tựa như Thiên Lôi nổ vang, mặt đất chấn động, có vô số cổ kiến trúc sụp đổ, một đầu phố cổ rộng lớn bị đánh thành hai đoạn.

Lúc Ngọa Long Sinh và Vạn Hương Sầm đuổi đến chỉ phát hiện Phong Phi Vân đang đứng trong phế tích, đứng ở bên cạnh hai cái hố cực lớn.

Vạn Hương Sầm đi đến bên người Phong Phi Vân, sau khi phát hiện hắn cũng không bị thương, mới hỏi:

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì?

Phong Phi Vân nói:

- Hai người bọn họ thấy bị ta đuổi theo, tự biết không cách nào đào tẩu, liền cùng tự bạo Tử Phủ đan điền, may mắn ta sớm phát giác được không ổn, cho nên mới không bị bọn hắn đánh thương.

- Không hổ là tuyệt đỉnh cường giả của Bắc Minh phiệt và Ám Vực.

Ngọa Long Sinh sắc mặt càng thêm khó coi.

Vạn Hương Sầm nói:

- Gây ra động tĩnh lớn như vậy, tất nhiên sẽ đưa tới rất nhiều cường giả, trước rời khỏi đây đã nói sau.

Phong Phi Vân và Ngọa Long Sinh cũng nhẹ gật đầu, sau đó hóa thành hai đạo hư ảnh, biến mất tại chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.