Hắn đưa một đầu cá nướngthơm ngào ngạt tơi cho Phong Phi Vân, con cá này tươi mới màu mỡ, khôngtiêu không sinh, mang theo một cổ mùi thơm ngát của lá trúc, Phong PhiVân tuy rằng đã từng ăn đã quen sơn trân hải vị, nhưng lại cảm giácnhững mỹ thực kia chẳng qua đều là thô thực mà thôi, căn bản không thểsánh với cá nướng này được.
Đôi tay kia của Mộ Dung Thác vô luận là nướng chim hay cá đều là nhấttuyệt, có thể trở thành bằng hữu với hắn, cái miệng quả thật được hưởngphúc rồi.
- Ngươi không đi làm đầu bếp, quả thực đáng tiếc!
Phong Phi Vân như gió cuốn ăn liền ba đầu, ném đầu xương cá đầy đất, khóe miệng đầy dầu như đang phản xạ lấy ánh mặt trời.
Từ khi bị trục xuất Phong gia, Phong Phi Vân đã thật lâu không được ăn vui vẻ như vậy, cười đến vui vẻ như vậy rồi.
- Ngươi nếu mở một một tửu lâu lớn thì ta khẳng định sẽ làm chủ bếp cho người.
Mộ Dung Thác trêu ghẹo cười nói.
Phong Phi Vân quăng cái đầu cá thứ tư xuống, nói:
- Thật sao?
- Ta tới giờ đều chưa từng nói giỡn
Mộ Dung Thác ánh mắt thâm trầm nói.
- Ha ha! Tốt, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay đấy.
Phong Phi Vân bỗng nhiên đứng dậy, nhặt lên một nhánh cây trên mặt đất,vẽ ra một đường cong có kỳ quái, cũng có đồ văn phức tạp, từng cái kýhiệu đều lộ ra hàm súc thú vị.
Mộ Dung Thác đi tới, đứng ở bên người của hắn, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2745648/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.