Lúc này, coi như là một kẻ ngu thì đều đã nhìn ra sự phi phàm của một khối Hoàng Thạch này !
Độc Tí lão nhân vươn dài cổ, tay không ngừng dụi dụi mắt, có hơi không thể tin được một màn trước mắt này.
Khóe miệng Phong Phi Vân xuất hiện một vòng cung, hắn vừa thu linh khí thì Nhất Muội Nguyên Hỏa chợt biến mất, màu sắc tảng đá trong tay cũng dần dần nhạt đi, nhanh chóng liền lại biến thành màu vàng.
Nó vẫn bình thường như trước, không có bất cứ linh khí gì đáng nói như trước.
Nhưng mà không ai lại xem thường tảng đá này nữa.
Ánh mắt của mọi người đều bị cái đó hấp dẫn, gắt gao chăm chú vào Hoàng Thạch, trong lòng cực kì hiếu kỳ.
- Đại Ngưu, cái này rốt cuộc là bảo bối khó lường gì vậy?
Vương Mãnh lắc lắc đầu, đã lấy lại hồn.
Không chỉ có là hắn, hiện tại trong lòng mọi người ở đây cũng có nghi vấn như vậy.
- Ta cũng không biết!
Phong Phi Vân cười nói.
- Ngươi không biết?
Tất cả mọi người không tin lời của hắn, dù sao khối Hoàng Thạch này bị đặt ở bên cạnh con đường này cũng không biết mấy ngàn năm. Vô số cao thủ tiền bối đều đã đi qua nơi này, nhưng mà lại không ai có thể nhìn ra sự bất phàm của nó, nói không chừng còn có người đã đá nó mấy đá.
Hắn có thể nhìn ra sự phi phàm của Hoàng Thạch, mà lại không biết Hoàng Thạch là báu vật gì sao?
Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chu/2745438/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.