Chương trước
Chương sau
Phong Phi Vân liếc mắt nhìn mấy đạo tặc này, bất đắc dĩ lắc đầu mà nói:

- Trong thiên hạ sợ là không ai có thể ôm được nàng vào trong tay. Đây chính là một con Độc Hạt Tử ( bọ cạp),sẽ cắn chết người.

Vừa nói dứt lời, Phong Phi Vân đã đi tới cửa hàng vỉa hè mà vừa rồi hắn đã chú ý.

Nơi này mặc dù tựa như một quầy tạp hoá, nhưng mà ngẫu nhiên vẫn cóngười có thể kiếm được báu vật Thượng Cổ đích thực. Chuyện như vậy đãtừng phát sinh, đã có người bỏ ra năm đồng tiền mua được một gốc cây TêLong Linh Thảo đích thực. Còn có người mua được tàn phiến Linh Khí từthuở xa xưa, thậm chí còn có người mua được một mảnh long lân đích thực.

Chuyện như vậy mặc dù xác suất cực thấp, nhưng cũng không phải không có khả năng phát sinh.

Cái quầy hàng vỉa hè này bày ra ở đầu con đường dưới gốc cây hòe lớn. Nó trải ra một miếng vải đen nhiều nếp nhăn, trên đó rải mấy chục món vậtkhác nhau. Có đỉnh to đá nhỏ, dụng cụ bằng sắt hình thù kỳ lạ, dược thảo khô héo,.v..v..., thật sự là bình thường. Trông không có gì khác thường so với các quầy hàng vỉa hè khác.

Người mở hàng trên vỉa hè chính là một Độc Tí lão nhân ( một tay),chỉ có một tay trái, trong ống tay phải là trống rỗng.

Vốn lão ngồi ngủ gà ngủ gật ở trên Thạch Đôn ( đôn đá),sau khi nhìnthấy đám người Phong Phi Vân đi tới thì nét buồn ngủ trên mặt biến mấttoàn bộ. Tức thì lão mở mắt, chủ động thét to:

- Tiểu huynh đệ, muốn mua đồ gì? Chỗ này của ta chính là mọi thứ cũngcó. Ngươi nhìn chiếc thạch đỉnh ( đỉnh bằng đá) này chính là đào từ chỗsâu trong lòng đất, trải qua nhân sĩ chuyên nghiệp xem xét thì chính làcủa quý hơn một vạn năm trước, có thể trấn áp sông lớn, cố định Thầnhải.

- Ngoài ra còn có một món binh khí cổ này.

Ông lão cụt một tay nhặt lên một cái món binh khí Thanh Đồng hình móccâu từ trên quầy hàng vỉa hè, quơ quơ trước mắt Phong Phi Vân mà nói:

- Ngươi không nên nhìn thấy nó giản dị không có trang trí, không dínhchút linh tính nào. Trên thực tế nó chính là có lai lịch lớn. Chính làThần Binh của một vị Cự Kình ở Hoàng Sa đã từng xưng hùng thiên hạ dùngqua. Một khi dính vào máu người thì sẽ bộc phát ra thần uy tối cao, hủythiên diệt địa đều ở trong một câu nói.

Ông lão cụt một tay nói năng sinh động như thật, giảng giải cho PhongPhi Vân lai lịch của những thần bảo này, về năng lực phi phàm của thầnbảo mà nước miếng văng tứ tung. Hiển nhiên những lời này lão đã nói quakhông biết bao nhiêu lần, rất là trôi chảy.

Lão liên tiếp giảng giải như thế, đích xác nhận được hiệu quả. Rất nhiều người đều vây quanh lại đây, đều muốn biết được những dị bảo trongtruyền thuyết này. Những người này đều là tu tiên giả có linh khí trongngười, trong đó còn không ít cường giả cảnh giới Tiên Căn. Bọn họ chỉtrỏ đối với những cổ bảo này mà sôi nổi bàn luận ồn ào.

- Chiếc thạch đỉnh kia rất không bình thường, ngươi nhìn trên bề mặtđiêu khắc con thú giống như Chu Tước, nhưng mà lại mọc ra bốn cánh dài,mỗi một đường hoa văn đều mang theo nhịp điệu kỳ dị, đích xác cực kì phi phàm. Rất có thể chính là một cái Thần Đỉnh trong truyền thuyết.

- Nói không chừng nó là món hàng thật !

Có người bị lời nói làm động tâm, một người trẻ tuổi mặc màu đạo bào xanh bắt đầu hỏi giá:

- Lão bản, thạch đỉnh này bao nhiêu tiền?

Con ngươi của Độc Tí lão nhân chuyển động, thấy những người này ai nấyđều lộ ra ánh mắt hừng hực, vì vậy vội vàng nâng giá lên. Lão vươn bađầu ngón tay, miệng nói:

- Thần bảo như thế, giá cả tự nhiên phải đắt. Ba mươi vạn đồng tiền, thiếu một đồng đều là không bán.

Sau khi mức giá này được nêu ra, mọi người ồ lên!

Nơi này tất nhiên đều bán đủ loại hàng. Giá cả của chúng cũng có thứ chỉ mấy đồng tiền đến loại mấy trăm đồng tiền. Nay Độc Tí lão nhân thậtđúng là dám hô giá, trực tiếp hô lên giá cao đến ba mươi vạn đồng tiền.

Đây là cướp giựt a!

Ba mươi vạn đồng tiền cũng tương đương với ba mươi mai kim tệ. Đối vớiđệ tử loại gia tộc đỉnh cao như Phong gia mà nói, ba mươi mai kim tệcũng không coi là giá cao gì. Nhưng mà đối với những đệ tử tiên môn loại nhỏ và gia tộc loại nhỏ mà nói, ba mươi mai kim tệ kia đã xem như giátrên trời.

Thế giới này thì chênh lệch giàu nghèo chính là rất lớn, người ở địa vịcao có khả năng vung tiền như rác, mà người ở địa vị thấp có lẽ vẫn cònphải liều mạng chỉ vì một đồng tiền.

Người trẻ tuổi mặc đạo bào kia có hơi nhíu mày, hiển nhiên là bắt đầu do dự.

- Ba mươi vạn đồng tiền, ta mua!

Có người ra giá.

Phong Phi Vân đứng ở một bên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm. Ánh mắt không nhìn chăm chú vào thạch đỉnh kia, ngược lại hắn chỉ nhìn Độc Tí lãonhân. Lão gia hỏa này trong mắt tràn đầy vui vẻ, từ đầu đến cuối đềuchăm chú nhìn người trẻ tuổi thân mặc đạo bào kia.

Người trẻ tuổi thân mặc đạo bào cuối cùng vẫn còn quyết định đánh cuộcmột chuyến, hắn lôi ra tất cả tích góp trên người rồi ném cho Độc Tí lão nhân kia mà nói:

- Ta xuất bốn mươi vạn đồng tiền, chiếc thạch đỉnh này thuộc về ta.

Bốn mươi mai kim tệ đã được xuất ra!

- Ai trả giá cao thì được, vốn nên như thế, vốn nên như thế!

Độc Tí lão nhân cười đến ánh mắt đều híp lại thành một khe. Lão vừa cất bốn mươi mai kim tệ kia vào trong lòng, sau đó đẩy thạch đỉnh đến trước mặt thiếu niên mặc đạo bào, thật giống như sợ hắn sẽ đổi ý.

- Tiểu điếm lợi chút bạc lẻ, giao dịch thành công, sẽ không trả lại hàng!

Độc Tí lão nhân nói.

- Nói thừa nhiều như vậy để làm chi! Nếu ta dám mua, liền tự nhiên sẽ không đổi ý.

Trong mắt thiếu niên mặc đạo bào lộ ra ánh sáng thèm khát, hắn kích động nâng thạch đỉnh ở trong tay, hai mắt sáng ngời, cẩn thận ngắm nghíathật kĩ, thật giống như đang nhìn một kiện thần bảo vô giá.

Khóe miệng Vương Mãnh lộ ra một nụ cười gian ác, cánh tay vững chắc lenlén đụng phải thiếu niên mặc đạo bào kia một cái, lập tức đụng phảitrọng tâm không yên của hắn, làm cho thạch đỉnh trong tay trực tiếp rơi ở trên mặt đất.

- Choang!

Chiếc thạch đỉnh này rơi xuống đất bị chia năm xẻ bảy, bên trong vẫn còn bắn toé ra rất nhiều vôi.

Mọi người đều là phá lên cười!

- Ha ha! Rơi tốt, rơi một cái liền đã biết rõ là hàng giả!

- Bỏ ra bốn mươi vạn đồng tiền không ngờ mua một món hàng giả, vị tiểu ca thật sự là thẳng thắn!

...

Đám người này đều là những kẻ e sợ thiên hạ không loạn, cười đến nỗi sắc mặt thiếu niên mặc đạo bào kia xanh mét, ý định giết người lộ ra. Haitay hắn đều tạo thành quyền, hung hăng nhìn về hướng Độc Tí lão nhân.Lão gia hỏa này thật sự rất đáng ngờ, bốn mươi vạn đồng tiền này chínhlà toàn bộ tích góp trên người hắn.

Ông lão cụt một tay vội vàng cầm túi quần áo thu dọn đồ, miệng nói:

- Ta đã nói qua, tiểu điếm lợi chút bạc lẻ, giao dịch thành công, sẽ không trả lại hàng, tiểu ca ngươi chính là đồng ý rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.