Mấy năm không gặp, Cảnh Song Niên xấu đi rất nhiều.
Không những cậu ta cắt kiểu tóc húi cua già chát, mới tuổi đôi mươi mà cái bụng đã phình ra to tướng. Mặc chiếc áo màu xám như một ông cụ non, xấu quá thể xấu.
Nhìn thấy cậu, Úc Tuyền Thu nghĩ đến hồi cô từng bám theo bác sĩ mấy tháng nhưng bác sĩ không để ý cô, chỉ vì tên khốn trước mặt trông bác sĩ quá chặt.
Đột nhiên, thù cũ hận mới ùa ùa sộc thẳng vào tim, hận không thể ăn thịt hắn ngay tại chỗ.
Đồng chí Úc nghiến răng nghiến lợi trông không khác gì con báo nhỏ gầm gừ, khiến nữ bác sĩ cảm thấy thật đáng yêu, lén lút chải lông sau gáy cô, dịu dàng cười bên tai cô: "Đừng giận."
"Vậy chị báo thù cho em đi." Đồng chí Úc rất giống một đứa trẻ về nhà mách lẻo sau khi bị bắt nạt, vô cùng tủi thân, ngửa mặt lên hướng tới trước mắt nữ bác sĩ, thấp giọng mách lẻo: "Bác sĩ Lan nhìn xem, bà ấy tát mặt em sưng tấy, em bị biến dạng, em không còn xinh đẹp nữa! Huhu..."
"Được, được, được, ngoan, tôi trút giận cho em, em vẫn xinh đẹp, không sao đâu." Thấy vậy, bác sĩ nhẹ nhàng an ủi cô, sau đó ngẩng mặt lên, nói với người đàn ông mặt tái mét: "Song Niên.
Khi nghe giọng của vợ, mặt người đàn ông đỏ bừng vì tức giận, nhưng khi nghe giọng của nữ bác sĩ gọi mình, người đàn ông ngẩng đầu, nhìn thấy cô, lập tức lúng túng không biết phải làm sao: "A... là Thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/linh-chi-hoa/2852590/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.