Trong mắt của Tần Lạc Y hiện lên vẻ nhẫn nhịn và thê lương, giống như hoa lê rơi loạn, buồn bã mà xinh đẹp.
Tang đại ca!
Cho dù một ngày nào đó nàng sẽ gặp lại hắn, thế nhưng sẽ như thế nào đây?
Tuy Da Luật Ngạn Thác không hủy đi sự trong trắng của nàng, nhưng người thông minh như nàng hẳn là biết rõ, cuối cùng sẽ có một ngày, nàng sẽ mất đi phần trong trắng này.
Sương mù trong đôi mắt Tần Lạc Y dần dần tan đi, từ nhỏ đến lớn,người ôn hòa như Tang đại ca giống như thần hộ mệnh của nàng, suy nghĩ của nàng bay múa tựa như những bông tuyết ngoài trời kia, nhớ lại hồi hai người bọn nàng còn nhỏ…
“Tang đại ca, Y nhi sợ…”
Thân thể gầy yếu nhỏ bé của Tần Lạc Y mắc kẹt ở trên cành cây, nàng sợ tới mức chân liên tục phát run.
Nàng chỉ tò mò muốn nhìn tổ của chim con ở trên cây thôi, không nghĩ tới bò lên trên cây rồi mới phát hiện mình không thể đi xuống được.
“Y nhi, không phải sợ, có Tang đại ca ở đây đỡ muội, không có việc gì đâu, cứ nhảy xuống đi.”
Lúc đó thiếu niên Tang Trọng Dương là người có diện mạo tuấn dật, tuổi tuy nhỏ nhưng lại có khí chất kiên cường không phù hợp với tuổi giống hệt như Tang Tấn.
Tần Lạc Y sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nàng lấy tay che mắt, vẫn không dám nhảy, nghẹn ngào nói:
“Y nhi không dám nhảy…”
Trên mặt Tang Trọng Dương lộ ra vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222188/quyen-7-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.