Thân thể Tần Lạc Y run lên như lá rụng trước gió thu, trên mi tâm cũng ánh lên chút lo lắng, nàng nhẹ giọng hỏi, như là đang hỏi người khác cũng như là hỏi lại chính bản thân mình:
“Thành thân?”
Nàng có thật tâm chấp nhận điều này không?
Vẻ mặt Tang Trọng Dương căng thẳng, trên khuôn mặt tuấn dật xẹt qua một tia đau đớn ẩn nhẫn, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Tần Lạc Y, nhẹ nhàng hỏi:
“Y nhi, muội làm sao vậy? Chẳng lẽ vị trí của Tang đại ca trong lòng Y nhi đã không còn nữa?”
Giọng nói ấm ấp, dịu dàng khiến Tần Lạc Y cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Tần Lạc Y nghe vậy, bỗng kinh ngạc vô cùng, nàng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tang Trọng Dương:
“Không phải, cha nuôi và Tang đại ca chính là người quan trọng nhất trong lòng Y nhi”
Một nỗi đau đớn lướt qua trái tim nàng.
Từ nhỏ Tang đại ca đã luôn là thần hộ mệnh của mình, trước đây nàng luôn luôn nghỉ chỉ cần có huynh ấy bên người thì mình cái gì cũng không sợ, nàng vẫn luôn lớn lên dưới sự bảo vệ của Tang Trọng Dương, vậy nên khi lần đầu tiên Tang Trọng Dương cầu thân với nàng, nàng cho rằng đây là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng ngày hôm nay, khi lần thứ hai Tần Lạc Y nghe được những lời này thì tim liên tục run rẩy, hơn nữa trong đầu lại lơ đãng hiện lên hình ảnh của Da Luật Ngạn Thác.
Nam tử phương Bắc kia, khí tức nhanh nhẹn dũng mãnh, tính tình tà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222168/quyen-8-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.