Hoa tàn mỗi ngày lay trước gió
Thong thả như ý nguyện, lưu luyến trong thoáng chốc.
Ánh nắng hoàng hôn vàng xao xuyên.
Đêm không say giấc lưỡng tình gắn bó.
Trăng sáng chiếu qua song cửa, tử sam (áo đơn màu tím) cô đơn trước gương, lệ chảy dài.
Tình chân thành lại không yên vui, chốn biệt ly nhìn núi xa thở dài.
Cả tẩm cư im ắng, đêm lạnh như nước, ánh trăng chiếu vào những cây hoa mỹ lệ lại càng khiến cho căn phòng càng thêm lạnh lẽo.
Ngồi trước gương đồng, Thái Nam thay xong y phục cho Tần Lạc Y liền lặng lẽ lui ra.
Tần Lạc Y mở to hai mắt muốn nhìn rõ dáng vẻ của mình trong gương, nhưng lại chỉ thấy một mảnh gương mơ hồ.
Có lẽ dung nhan mình quá mức cô đơn cùng lạnh lùng, ngay cả mặt gương cũng không phản chiếu lại.
Làn khói mỏng bên trong lư hương từng đợt từng đợt tỏa ra rồi mờ đi, tạo ra một màn lụa mỏng trong không gian, khiến cho mọi thứ dần trở nên càng thêm mê ly.
Tâm hồn thiếu nữ bị tóm lại, nơi nào chôn cất ?
Giống như hoa trong gió rồi cũng đến lúc tàn, vũ điệu cuộc sống cũng có lúc kết thúc.
Bàn tay nhẹ nhàng khoác y phục trắng lên vai, nhẹ nhàng tĩnh lặng không một tiếng động, tựa tuyết trắng rơi ngoài hiên.
Có lẽ đây là trận tuyết cuối cùng trong vương phủ..
Qua trận tuyết này mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi.
Vài cây Đông Nhan lẳng lạng nở rộ trong bồn cây, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222175/quyen-8-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.