Đêm lạnh như nước, ánh sao nơi chân trời dường như có chút không chân thật, ánh sáng và bóng tối đan xen khiến cho Tần Lạc Y có chút thất thần.
“Đông nhan” tỏa ra từng đợt hương thơm trong trẻo lạnh lùng , trong phòng từng làn khói trắng từ lư hương vấn vít lượn lờ.
Tần Lạc Y cầm lên một cây châm bạc, châm bạc phản chiếu ánh trăng và ánh nến tạo nên tia sáng lạnh lùng, rực rỡ lấp lánh nhưng lại tản ra hương thơm nhàn nhạt của Đàn hương cỏ.
Những cây châm bạc này đúng là đã từng thấm qua nước của cây đàn hương, mà những cây đàn hương này là được Bạch Tiêu Nhiên mang từ núi Ngũ Thai về.
Nhìn từng cây ngân châm, lòng Tần Lạc Y có chút bối rối, tay cầm châm có chút run run.
Đêm nay, nhất định sẽ là một đêm không bình thường, cũng sẽ là một đêm khó quên nhất trong đời nàng.
Qua canh hai, thời khắc nàng và Tang đại ca cùng hành động đã đến, hai người bọn họ sẽ trong ngoài phối hợp để cứu cha nuôi ra.
Mà nàng, sẽ phải dùng ngân châm trong tay đoạt đi tính mạng của Da Luật Ngạn Thác.
Trong lòng Tần Lạc Y đột nhiên đau xót vô cùng, nhưng ngay lập tức phần đau xót này bị nàng ép xuống. Da Luật Ngạn Thác nhất định phải chết nếu không bọn họ sẽ không trốn thoát để tới kinh thành được.
Người đời thường chỉ coi “Đông nhan” như một bụi hoa bình thường, bản thân nó không có bất kỳ độc tính gì nhưng hương thơm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vuong-phi/2222172/quyen-8-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.