Chương trước
Chương sau
Sự thật chứng minh, cô đã nghĩ nhiều, đã hoàn toàn nghĩ nhiều.

Cô đang mong chờ Trương Tịch Nhan trèo lên giường của cô, sau đó bị cô hung hăng đạp xuống, kết quả từ sau khi Trương Tịch Nhan trở về phòng ngủ, ngay cả cửa cũng chưa từng mở ra, cô còn ngủ được một đêm không mơ mộng đến trời sáng, sau khi tỉnh dậy thì tinh thần rất thoải mái sảng khoái.

Liễu Vũ cảm thấy hơi kỳ diệu. Chất lượng giấc ngủ của cô vẫn luôn không tốt, ngủ thiển nhiều mộng, có đôi khi mệt mỏi đến nỗi sẽ bị bóng đè. Cô nghĩ thầm: Thật sự chẳng lẽ do Trương đại sư lợi hại? Cô thấy phòng ngủ này rất bình thường, thậm chí không hề có một lá bùa.

Trong lúc cô nằm trên giường ngẩn người, thì nghe được tiếng đóng mở cửa phòng khách, sau đó trong nhà liền yên tĩnh.

Sau khi thức dậy, cô phát hiện Trương Tịch Nhan không ở nhà, đến sau khi cô rửa mặt xong, Trương Tịch Nhan đã chạy bộ trở về, còn mua đồ ăn sáng.

Qua đánh giá, cô có thể khẳng định, Trương Tịch Nhan này quả thật phép tắc đến vô vị.

Các nàng đến độ tuổi này, ai còn không lướt mạng xem live stream ủng hộ idol hoặc mua vài đôi giày hay đồng hồ gì đó, không thì sẽ đi du lịch khắp nơi, khiêm tốn nữa thì gần như cũng có được vài tấm hình, có một ít sản phẩm xung quanh chứ. Trong nhà Trương Tịch Nhan ngăn nắp sạch sẽ không dính một hạt bụi, so với phòng trưng bày mẫu thì chỉ nhiều hơn mấy món vật dụng sinh hoạt hàng ngày, và lớp lớp sách trên kệ sách, cùng với tài liệu văn kiện được xếp ngay ngắn trên bàn làm việc.

Liễu Vũ uống sữa đậu nành, làm như tán gẫu hỏi:

- Trương Tịch Nhan, bình thường cô thích gì hứng thú với cái gì? Đọc sách?

Trương Tịch Nhan thành thật trả lời:

- Kiếm tiền.

Liễu Vũ: Kiếm tiền được coi là yêu thích hứng thú gì? Là kỹ năng sinh tồn bắt buộc có được không? Cô hỏi:

- Kiếm tiền?

Trương Tịch Nhan "Ừ" một tiếng, nói:

- Tôi nghèo.

Liễu Vũ muốn phun sữa đậu nành lên mặt Trương Tịch Nhan.

Có biết xấu hổ không? Trương Tịch Nhan nghèo? Đại sư Trương Trường Thọ làm thịt ba cô ngài Liễu Sĩ Tắc chẳng khác gì làm thịt con heo, còn nói ba cô năm xưa lúc làm giàu đã làm chuyện quá thiếu đạo đức phúc phận bị ảnh hưởng, giúp ba cô làm việc thiện tích phúc đức, ra dáng vẻ ba cô thích nghe hay không, thích quyên góp hay không, không quyên góp thì cút xéo. Ba cô vui vẻ rửa sạch cổ đưa đầu tới làm thịt. Cô muốn mua xe thể thao, ngài Liễu Sĩ Tắc đau lòng rên rỉ, nói cô đi học lái xe thể thao quá phách lối, chưa cho mua, quay đầu liền thầu ôm tất cả chi phí sửa chữa đạo quan của ba của Trương Trường Thọ. Sửa chữa đạo quan tốn nhiều tiền hơn mua xe thể thao. Vì Trương Trường Thọ không để người khác tới sửa chữa đạo quan, chỉ làm thịt ba nàng, ba nàng vẫn có thể đắc ý.

Đúng là khóc một dòng sông!

Không nói cái khác, chỉ nói căn nhà hiện tại của Trương Tịch Nhan này, khu vực trung tâm Thành phố thương mại sầm uất, đường phố tài chính, trên vùng tấc đất tấc vàng xây tiểu khu nhà ở như vậy, cho dù là thuê, tiền thuê cũng tương đối không rẻ, Trương Tịch Nhan không biết ngượng mà còn ở đây than nghèo với cô? So với của Trương Tịch Nhan, chỗ ở của cô cách xa một vòng, kém một khu.

Than nghèo không phạm pháp, cô ngủ ở nhà Trương Tịch Nhan, ăn bữa sáng Trương Tịch Nhan mua, cũng không thể phỉ báng mặt mũi Trương Tịch Nhan, vì vậy, chỉ đành im lặng tiếp tục uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy, tiện thể công kích một chút đồ ăn dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, "chân thành" đề nghị Trương Tịch Nhan cố gắng đừng mua đồ ăn dầu mỡ bên ngoài, không vệ sinh, không biết dùng dầu ăn gì.

Trương Tịch Nhan nói:

- Đây là mẹ tôi chiên.

Nàng thấy Liễu Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt nhìn nàng kiểu "Cô đùa tôi à?", biểu cảm phong phú hiếm thấy, nàng nói:

- Thật sự là mẹ tôi chiên, ba tôi chạy xe điện đưa tới.

Liễu Vũ gạt gạt hộp đồ ăn duy nhất, không thể nhịn được hỏi:

- Nhà cô dùng hộp thức ăn nhanh để đựng đồ ăn sáng hả?

Thậm chí cái muỗng cũng bằng nhựa, ngài Trương Đại Thọ làm như vậy, rốt cuộc con của nhà ngài là con ruột hay là nhặt được?

Trương Tịch Nhan nói:

- Không cần rửa.

Cuối cùng Liễu Vũ cạn lời. Tầm mắt của cô quét qua tay Trương Tịch Nhan, phát hiện tay kia thon dài mịn màng, vừa nhìn đã biết chưa từng làm việc nhà.

Hai nàng ăn sáng xong, Trương Tịch Nhan bỏ hộp thức ăn nhanh và túi đựng vào thùng rác, ném ra cửa, lau khô bàn, lại đi rửa mặt, sau đó, cùng ra ngoài đi làm.

Liễu Vũ cảm thấy Trương Tịch Nhan hơi khác người, nhưng cụ thể không nói ra được khác ở chỗ nào.

Trong thang máy cô gặp phải Uông Dương, trải qua sự việc ngày hôm qua, hiển nhiên hai người không nhận nhau.

Trương Tịch Nhan vào thang máy nhìn thấy Uông Dương, không tự chủ liếc nhìn Liễu Vũ, vẻ mặt cô như thường, thậm chí chưa từng nhìn Uông Dương và Trần Hiểu Hiểu, đi thang máy vào văn phòng lập tức bắt đầu bận rộn làm việc. Nàng vừa cảm thấy Liễu Vũ là người kiêu ngạo, vừa nghĩ lẽ nào Liễu Vũ tính bỏ qua như vậy? Có điều, chung quy đây là chuyện riêng của người khác, nàng không tiện nhiều chuyện hay nói gì, hơn nữa công việc bận rộn, đi làm liền bận việc, việc này bị ném ra sau đầu. Dù sao chuyện tình cảm của đồng nghiệp không liên quan gì đến nàng.

Buổi chiều, Liễu Vũ nhận được tin nhắn của Uông Dương, tự kể nỗi khổ tâm, lo sợ nếu không đồng ý quen thì sẽ không được làm tiếp nữa, anh ta làm như vậy là để kiếm tiền mua một ngôi nhà chung cho bọn họ. Lời lẽ tha thiết, đọc lên có thể thấy tình cảm dạt dào, hay cho một anh chàng khổ tình chịu nhục chịu khổ vì tương lai của bọn họ.

Liễu Vũ cười khẩy, trả lời: "Cặn bã, cút!", quyết định chặn số. Anh ta không gửi tin nhắn qua, cô xém quên chuyện kéo vào sổ đen này.

Cô gõ gõ miếng chắn giữa cô và Trương Tịch Nhan, nói:

- Mời cô ăn cơm tối, để cảm ơn chứa chấp.

Trương Tịch Nhan nói:

- Buổi tối tăng ca.

Liễu Vũ nói:

- Đồ ăn công sở, ở nhà ăn tầng dưới, tôi cũng phải tăng ca.

Tổ làm việc của các nàng khá rộng, cho dù cùng một tổ, cũng không làm cùng một hạng mục.

Hai nàng đến nhà ăn, mới vừa ngồi xuống, bên cạnh có hai đồng nghiệp tiến lại ngồi chung.

Liễu Vũ thấy hai người này qua đây, nhịn không được liếc xéo. Cô nghi ngờ Trương Tịch Nhan khác người, hai người này mới thật sự khác người, là loại cực phẩm. Nói tới trình độ nghiệp vụ, người ta là 'kiếm tẩu thiên phong', luôn là 'lãng đáo phi khởi', công trạng thỏa thỏa, rất được cấp trên ưu đãi, nhưng nếu nói khiến người khác căm ghét, vậy thì thật sự bị căm ghét*.

(*) Đại ý của đoạn "trình độ...căm ghét" là: hai bà cô kia cũng có tài, thành tích nhiều, được cấp trên ưu ái, nhưng hai người đó cũng thuộc kiểu có tài mà không có đức, lộng quyền lộng hành, cũng bị ghét, bị bàn tán sau lưng nhiều lắm.

Người khác lắm mồm tán gẫu nhiều chuyện thì cũng lặng lẽ thảo luận sau lưng, hai người này trực tiếp ngồi cạnh cô và Trương Tịch Nhan bàn về Trần Hiểu Hiểu.

Ngày thường Uông Dương hay tiếp cận chỗ Liễu Vũ, ở công ty ai cũng biết, có điều Liễu Vũ cao ngạo lạnh lùng khó theo đuổi cũng là sự thật. Vì vậy toàn bộ công ty, người duy nhất biết mối quan hệ giữa Uông Dương và Liễu Vũ, chỉ có Trương Tịch Nhan. Thế nhưng, việc này không gây ảnh hưởng tới chuyện mọi người xem Liễu Vũ là tình địch của Trần Hiểu Hiểu.

Hai người này ghé qua đây, ngồi xuống, bắt đầu dùng chuyện của Uông Dương và Trần Hiểu Hiểu để đâm ống thở của Liễu Vũ.

Gì mà trai tài gái sắc, một người có nhan sắc một người trong nhà có tiền, một người là tuổi trẻ tài cao, một người thì có chú là Tổng giám có gia thế, trời đất tạo nên thế nào thế nào, rồi lại nói bóng nói gió mấy người nào đó hộ khẩu ở vùng khác muốn nhà không có nhà muốn xe không có xe cần quan hệ không có quan hệ cần bối cảnh không có bối cảnh, ngoại trừ gương mặt đẹp thì không còn gì bỏ ra được, mặt đẹp mà tính tình tệ, cho dù làm bồ nhí cũng chẳng có ai muốn.

Trương Tịch Nhan đầu gối trúng tên. Nàng là người địa phương, thế nhưng, thời đi học, hộ khẩu đã chuyển đi theo học tịch*, sau đó treo ở thị trường nhân tài không có chuyển về, nàng bận công việc lười đi xử lý, định đợi đến đúng thời điểm nó sẽ tự trả về quê quán. Cần tiền không có tiền, cần nhà không có nhà, cần xe không có xe, cần bối cảnh không có bối cảnh, cần quan hệ không có quan hệ, hộ khẩu vùng khác, toàn bộ đều đúng với nàng. Thậm chí gương mặt đẹp tính tình tệ, Trương Tịch Nhan cũng cảm thấy là nói nàng, Liễu Vũ không trực tiếp đi lên nắm xé Uông Dương, tính khí và tu dưỡng tuyệt đối là tốt.

(*) 学籍 - học tịch: sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó

Nàng đặt dao nĩa xuống, nhẹ nhàng lau khóe miệng, nói với Liễu Vũ:

- Người dựa vào 'ngủ' để thăng chức thì lấy tư cách gì mà xem thường người làm bồ nhí?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.