Liễu Vũ suýt nữa há mồm kinh hãi. Cô thật sự không nhìn ra Trương Tịch Nhan lại là thanh niên rất tốt bênh vực lẽ phải dám làm việc nghĩa như thế, vì vậy điều đầu tiên cô nghĩ tới chính là nghi ngờ Trương Tịch Nhan có ý đồ gì đó với cô?
Hai người bên cạnh hiển nhiên không hiền lành gì, lúc này chuyển pháo hỏa nhắm ngay Trương Tịch Nhan.
Một người mặt mỉm cười, ngoài cười nhưng trong không cười, hỏi:
- Trương Tịch Nhan, cô nói ai đó?
Một người khác còn nói:
- Ngày thường không thấy qua lại gì, hai người bỗng dưng quan hệ tốt lên, e rằng có mục đích gì đó không thể cho người khác biết. Hơn nữa nha, nếu tôi là mấy người đó, sớm nộp đơn từ chức rời khỏi cho rồi, thêm mất mặt mà thôi.
Trương Tịch Nhan nhàn nhạt nhướng mày, nói:
- Hai bà chị già, các chị tán dóc chuyện của các chị, bọn tôi tán gẫu chuyện của bọn tôi, đang yên lành như vậy các chị chỉ tên điểm họ làm gì? Chị muốn ngồi chung, bọn tôi thấy hai chị lớn tuổi, duy trì truyền thống kính già yêu trẻ đạo đức tốt, để cho hai chị ngồi cùng, hai chị nói chuyện phiếm tới mức nước bọt văng tung tóe vô dĩa của tôi, tôi cũng không nói gì, trái lại các chị còn chỉ tên điểm họ oán giận, tôi hộ khẩu nơi khác không xe không nhà không tiền không bối cảnh là ăn cơm nhà các chị hay là uống nước sôi nhà các chị?
Liễu Vũ nghẹn họng nhìn trân trối, sửng sốt vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-vu-tich-nhan/2855276/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.