Ta không khống chế được lực khi đ.á.n.h cầu, hắn liền kiên nhẫn cùng ta luyện tập từng lần một.
Thả diều, ta luôn kéo đứt dây, hắn liền tìm tòi sách vở dân gian, tự tay làm ra sợi dây dai đến kéo thế nào cũng chẳng đứt.
Nhưng hiệu quả lắm.
Không chỉ kết thêm bằng hữu, ta còn được vô số người ngưỡng mộ. Ngay cả các quý nhân trong cung cũng trêu đùa, nói ta có được một lang quân tốt nhất thiên hạ.
Nhưng từ khi nào mọi thứ bắt đầu đổi khác? Có lẽ là vào năm thứ hai ta theo phụ thân nhậm chức ở Long Tây.
Trong thư Tạ Lăng Triều gửi đến, bắt đầu thường xuyên nhắc tới một nữ tử họ Tiết.
Lúc đầu là ghét bỏ, nói nàng ấy luôn bị các tỷ muội bắt nạt mà chỉ biết nhẫn nhịn, yếu đuối không chịu nổi.
Sau đó là thương xót, nói nàng là thứ nữ, kế mẫu hà khắc, thân bất do kỷ.
Cuối cùng, trong thư hắn không tiếc lời khen ngợi:
“A Diệu quả thật như tên nàng, đúng là một người khéo léo kỳ lạ. Hóa ra trước đây chỉ là giấu tài, giờ đã trị cho đám tỷ muội ác độc kia một phen nhớ đời.”
Cách cả ngàn dặm sơn hà, ta vẫn nhận ra được sự hoan hỷ dâng đầy trong từng nét mực hắn để lại.
Chỉ để lại một mình ta ngồi bên cửa sổ, ôm lấy tờ giấy mỏng, lặng lẽ thất thần.
Nhận được bức thư ấy, sinh thần của ta đã trôi qua hơn nửa tháng. Vậy mà trong thư, ngoài vài dòng thăm hỏi chiếu lệ, toàn bộ còn lại chỉ là chuyện thú vị và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-van-chau/4799697/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.