Một toán áo đen đuổi theo một cô gái vào đường hẻm. Họ đánh nhau khiến người đi đường chạy toáng loạn…
- Tiểu thư, hãy theo chúng tôi về.
- Ta không về.Rõ chưa.Thế này chưa đủ nhục sau còn về ngôi nhà đáng ghét đó?
- Nhưng Tam thiếu gia bảo…
- Ta không quan tâm.Nói với anh ấy là ta tự lo được.
- Tiểu thư!
Nguyệt Nhi nhất quyết không theo thuộc hạ về. Cô bỏ chạy,nhưng rồi lại bị bắt. Ngay lúc đó Nhất Lang tình cờ xuất hiện. Cô vùng ra nép vào phía sau anh:
- Anh Hai. Nói với họ em không muốn về.
- Được rồi.Nếu không về thì tới chỗ anh,không được lang thang ngoài đường.
- Cũng được.
Tới lúc này bọn thuộc hạ mới không bắt Nguyệt Nhi nữa.Vì dù gì Nhất Lang cũng là chủ của họ,là anh trai của Nhất Nguyệt. Họ cúi chào anh rồi đi.
Lúc này,Nguyệt quay qua Nhất Lang,rất vui. Cô ôm chầm lấy anh.
- Tưởng anh bỏ mặc em luôn chứ. Em rất nhớ anh đó.
- Lớn rồi còn giở trò bỏ nhà đi.Theo anh về đi.
Cô buông anh ra,bướng bỉnh phản đối,nhất quyết không chịu về:
- Em không về đó đâu.Nơi đó làm em thấy ghê tởm. Em… tới chỗ anh được không? Em không biết chỗ nào để đi nữa cả. Chỗ nào cũng bị anh Ba tới phá cả…
- Được thôi. Nhưng không được bỏ nhà đi nữa.
Nhất Nguyệt vừa nghe xong,nhảy dựng lên!
- Em hứa mà!
Nguyệt Nhi thương nhất,nể nhất và nghe lời nhất lúc nào cũng là Nhất Lang.Trong lúc này,người cô có thể tin tưởng cũng chỉ có anh mà thôi.Cũng không trách,vì từ bé tới lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-hien-dai-truyen-ky/1478403/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.