Tiểu Ngọc khẽ rùng mình vì gió lạnh. Mắt nàng từ từ hé mở,một đôi mắt xoe tròn ngơ ngác. Nàng nhìn mọi thứ lạ lẫm.Vừa thấy Tiêu Dao,nàng vụt người dậy như quán tính và ban cho chàng cái tát nảy lửa.
“Khốn kiếp!Ngươi muốn gì hả?”
“Ta…”
Từ phía sau có tiếng chó sủa vang vì phát hiện người lạ,dường như còn cả một đám người theo phía sau. Tiêu Dao thình lình nắm tay Tiểu Ngọc dẫn nàng đi.
“Ngươi đem ta đi đâu?”
“Đi đường tắt rời khỏi đây.Không nên để họ thấy nàng ở nơi này.”
“Ta quan minh chính đại không làm việc lén lúc!”
“Nghe ta đi mà!”
Lời chàng nói như một mệnh lệnh buột nàng phải ngoan ngoãn nghe theo.Họ chạy đi về phía xa hơn,nơi ấy có một cánh cổng nhỏ thông ra bên ngoài mà ít ai biết tới. Khi tay Tiêu Dao nắm lấy tay nàng,nàng cảm nhận một thứ cảm giác bình yên,hết sức an toàn.Chẳng biết Tiêu Dao có nhận ra điều đó hay không khi Tiểu Ngọc siết nhẹ bàn tay ấy…
Khi cả hai đã an toàn bỏ xa bầy chó và đám gia nhân,Tiêu Dao dừng lại thở gấp gáp,hổn hển,trong khi Tiểu Ngọc vẫn tươi tỉnh.Chàng đưa tay ra hiệu nàng có thể an toàn về nhà bằng giọng thều thào.
“Nàng… đi thẳng hướng này… là về được nhà mình.”
Tiểu Ngọc vẫn bướng bỉnh đứng đó chẳng chịu đi
“Ta chưa về được đâu.Ngươi chưa giải thích vì sao ngươi đem ta tới dinh phủ thừa tướng?”
“Nàng tự tới đây,được chưa?”
“Bằng cách nào cơ chứ? Ta bay à?”
“Mộng du đấy.”
“Thật sao?”
Tiểu Ngọc hơi đỏ mặt. Nàng lúng túng một hồi rồi chuyển đề tài
“Mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-hien-dai-truyen-ky/1478368/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.