Một buổi tối,Tiểu Ngọc đi ra đi vào hoa viên cả buổi mà chẳng biết làm gì nữa.Tay cứ cầm cây tiêu lên,rồi ngẫm nghĩ thế nào lại quăng vào một góc,rồi lại lượm lên,rồi quăng đi…
“Mình sẽ không bao giờ đụng tới tiêu nữa! Cứ thấy tiêu là mình nghĩ tới cái gã Tiêu Dao đáng ghét ấy.Tại sao hắn chui vào cả giấc mơ của mình chứ?Tại sao mình cứ bị ám ảnh bởi cái nhìn của hắn vậy chứ? Tiểu Ngọc ơi là Tiểu Ngọc,mày sao vậy chứ?”
Hạo Nhân thấy Tiểu Ngọc cứ nhăn nhó,đôi lúc mặt lại thừ ra thật là ngố thì bật cười.Chàng cứ tưởng nàng vì không thổi được tiêu nên cáu.
“Không phải muội yêu quý nó lắm sao?”
“Không.”
“Giận dỗi gì vậy?Thôi được,hôm nay ta rảnh rỗi,ta sẽ dạy muội thổi tiêu nhé,chịu không?”
“Muội biết thổi rồi mà?”
“Bao giờ chứ? Xem ta làm nè.”
Hạo Nhân đưa cây tiêu của mình lên thổi,rất hay,rất du dương.Thế nhưng trong lòng Tiểu Ngọc vẫn thấy thiêu thiếu một cái gì đó.Nàng quay mặt lơ đãng nhìn đi trong khi Nhân say sưa thổi.Thình lình nàng thấy Đại Ngọc hiện ra trước mắt.
“Tỉ muốn hù chết muội sao?”
Tiểu Ngọc nghĩ trong đầu. Giọng của Đại Ngọc cũng vang bên tai Tiểu Ngọc, dường như chỉ có họ nghe được loại âm thanh kỳ bí đó mà thôi.
“Ta nghe tiếng tiêu nên đến đây.Đã lâu rồi ta không được nghe những âm thanh tha thiết này…”
“Giờ tỉ mới nhận ra sao? Suốt một thời gian dài,người thường cùng tỉ dạo khúc dưới trăng là Hạo Nhân huynh chứ không phải gã Tiêu Dao bạc tình bạc nghĩa. Lúc nào huynh ấy cũng ở bên cạnh tỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-hien-dai-truyen-ky/1478367/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.