Tiểu Ngọc không hiểu từ lúc nào mình trở nên trầm tư tới vậy.Hạo Nhân trông thấy nàng như thế cũng chạnh lòng,không vui chút nào.
“Sao vậy Lâm tiểu thư của huynh?”
“Muội không có gì.”
“Bấy lâu ta bận bịu nhiều chuyện ít quan tâm tới muội,muội đừng buồn. Hay là hôm nay ta dẫn muội lên núi thả diều nhé?”
“Thả diều ư?...”
Tiểu Ngọc lại nhớ tới lời hứa còn nợ lại…và cả người con trai ấy…
Nàng không hiểu,càng lúc nàng càng không thể hiểu được bản thân mình nữa.Tại sao lại canh cánh bên lòng một câu chuyện không có thực với một con người trong giấc mơ? Phải tỉnh táo lại thôi!
“Vâng,mình lên núi thả diều nhé biểu huynh?”
Nàng nói,nhưng không hăng hái như Tiểu Ngọc mọi ngày.
Họ chẳng biết rằng,đã có người đã lên núi trước họ… Chàng trai kia đang ngồi vẽ tranh. Dáng vẻ thanh tao thoát tục. Từng nét vẽ uyển chuyển như phù phép vào bức hoạ… Chàng đang vẽ một người con gái… nhưng dù chàng ta có vẽ thể nào cũng không hoạ được gương mặt người ấy. Chàng ta thở dài rồi đứng dậy.Lúc này mới phát hiện Hạo Nhân và Tiểu Ngọc đang nhìn mình. Hạo Nhân khẽ chào đáp lễ,tay cung kính:
“Xin chào Trịnh công tử,công tử lên núi vẽ tranh sao?”
“Hôm nay tự nhiên có nhã hứng thôi.Trùng hợp thật.Chào Lưu huynh.Còn đây là…”
“Đó là biểu muội của ta-Lâm Tiểu Ngọc.”
Tiêu Dao không nhìn thẳng Tiểu Ngọc mà chỉ khẽ gật đầu,nhưng ánh mắt của chàng ta mới sâu xa và buồn bã làm sao…Tiểu ngọc đáp lại bằng cái nhìn lạnh lùng,không mấy thiện cảm…
“Trịnh công tử biết Lâm Đại Ngọc chứ?”
Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-hien-dai-truyen-ky/1478364/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.