Hữu Xu nâng con cóc rách nát trở lại nội đường, chỉ thấy Trương Quý đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn mình chằm chằm. Cậu tiến lên kéo cấm ngôn phù, mệnh lệnh, “Ngươi trông vương gia, ta đi một chút sẽ trở lại.”
“Ngươi muốn chạy à?” Trương Quý ngăn đường cậu đi, biểu tình hơi có vẻ sợ hãi, càng nhiều lại là hoài nghi và sát niệm. Chẳng sợ năng lực của quỷ y có siêu phàm hơn nữa, một khi nguy hại đến lợi ích của vương gia thì nên diệt trừ. Thương Châu đối với vương gia mà nói thật sự là quá quan trọng, một khi Thương Châu trở thành đất cằn sỏi đá, vương gia cũng mất đi căn bản đứng vững ở Ngụy quốc. Chỉ có quỷ y có thể cởi bỏ cục diện này, cho nên cậu ta phải chết!
Hữu Xu không so đo với hắn ta, dùng phương pháp súc địa thành thốn, nhanh chóng tiến đến bốn cửa thành, bày pháp trận giam cầm. Nếu để cho dân chúng Thương Châu bị nhiễm ôn khí chạy ra ngoài, toàn bộ đất phiên của chủ tử đều sẽ bị lan đến. Dựa vào mấy ngàn năm đạo hạnh của cậu, cũng không sợ hãi huyết chú, nhưng cái gọi là “kiến nhiều cắn chết voi”, Thương Châu mười vạn dân chúng, nếu lần lượt đi giải trừ chú thuật, phải chờ tới khi nào? Huống hồ từng bước từng bước đi cứu, càng đến mặt sau chết càng nhiều người, Thương Châu tổn thất cũng liền khó có thể vãn hồi.
Hiện tại cậu chỉ có thể vây khốn người một thành, lại chậm rãi suy nghĩ biện pháp toàn diện mà lại nhanh chóng. Khi cậu trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dong-nhan-huu-xu/1344479/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.