Hữu Xu ôm đầu chủ tử gặm trong chốc lát, gặm gặm, động tác vốn còn mới lạ của chủ tử liền trở nên thuần thục, lại đặt cậu trên kỷ trà vừa xoa vừa nắn, hết sức kích động. Nếu không phải Hữu Xu cực lực giãy dụa, sợ là sẽ bị làm ngay tại chỗ. Miệng cậu sưng đỏ, sợi tóc tán loạn, cổ và xương quai xanh che kín loang lổ hồng ngân, nhìn qua mỹ diễm đến cực điểm.
“Chờ, chờ lát nữa!” Cậu chậm rãi điều chỉnh hô hấp dồn dập, bất bình nói, “Ngươi có thể nào càn rỡ như thế? Người cầu ta trị liệu là ngươi, chẳng lẽ ngươi không nên tùy ý ta muốn làm gì thì làm sao?”
Tâm tình bàng hoàng bất định của Thành vương đã giảm phần lớn. Một khắc khi hôn môi với thiếu niên, trong đầu hắn mơ hồ hiện lên rất nhiều hình ảnh triền miên, giống như người trong ngực đã cùng mình dây dưa trăm ngàn năm. Nếu như nói duyên phận của bọn họ là đã sớm định trước, vả lại đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa, cũng nói thông.
Hai tay của hắn dùng sức ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của thiếu niên, vừa cười nhẹ vừa hỏi, “Không sai, đích thật là ta cầu ngươi, ngươi đối đãi ta như thế nào?”
Hữu Xu cảm thấy vui vẻ, chỉ vào giường mệnh lệnh nói, “Đi lên, cởi quần áo!”
Thành vương càng muốn cười, lại liều mạng nhịn được, thanh thản đi đến cạnh giường, từng cái từng cái rút đi quần áo. Hắn nhìn qua gầy yếu, chỗ nên có thịt lại một chút cũng không ít, giữa eo bụng thậm chí còn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dong-nhan-huu-xu/1344478/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.