"Chít, chít chít."
"Meo, meo."
"Chi chi chi."
"Meo."
Vừa ra khỏi phòng, Lý Tu Viễn đã thấy mèo đen và thanh hồ đang mặt đối mặt ở cửa viện.
Thanh hồ phát ra tiếng chít chít, dường như đang trò chuyện gì đó với mèo đen. Mèo đen ngồi trên mặt đất huơ huơ đuôi, phát ra âm thanh meo meo đáp lại.
"Chít chít, chít chít."
Thanh hồ lại chít chít vài tiếng như muốn vượt qua mèo đen vào tiểu viện.
Thân thể mèo đen khẽ động ngăn trước mặt thanh hồ, cản trở nó, không cho nó tiến vào.
- Lục Nga, ngươi đang làm gì vậy?
Lý Tu Viễn nhìn thoáng qua, tò mò hỏi.
"Chít, chít chít."
Lục Nga nói.
Lý Tu Viễn:
- Nói tiếng người.
Lúc này Lục Nga mới mở miệng:
- Tiện thiếp ra mắt công tử. Chuyện là như thế này, vừa rồi ta muốn vào nhà thăm hỏi công tử. Thế nhưng mèo đen đột nhiên nhảy ra ngăn cản, cho nên ta thương lượng với mèo đen, để nó dàn xếp thả ta qua. Vậy mà mèo đen cố chấp, không nguyện ý nhường đường, cứ thế mà ngăn ta ở đây.
Lý Tu Viễn không khỏi lắc đầu nói:- Ngươi cũng có mấy trăm năm đạo hạnh, mèo đen chỉ vừa mở linh trí. Làm sao nó ngăn được ngươi.
Lục Nga đáp:
- Tiện thiếp vừa mới nhập phủ, không được cha mẹ chồng chào đón. Hơn nữa còn là dị loại đắc đạo, sao có thể tùy tiện khoe khoang đạo hạnh của mình? Mèo đen đã mở linh trí, không thể xem nó như mèo bình thường. Coi như chúng ta là đồng loại đi nữa, đạo hạnh của ta chỉ cao hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dai-thanh-nhan/1375281/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.