Rất nhanh, đoàn người đã về tới sơn trại.
Vừa thấy bọn người Lý Tu Viễn trở về. Ngô Phi trong sơn trại liền mang theo mấy người ra nghênh đón.
- Đại thiếu gia, cuối cùng ngươi cũng trở về.
Ngô Phi nhẹ nhàng thở ra một, muốn nói nhưng lại không dám.
Lý Tu Viễn nói:
- Ngô Phi, có chuyện gì cứ nói, không được giấu diếm ta.
- Là như thế này. Đại thiếu gia, lão gia thấy đại thiếu gia vào núi rất nhiều ngày còn chưa trở về nên trong lòng có chút nhớ người, lại thêm đêm qua bị cảm phong hàn. Bây giờ sốt cao không giảm, hơn nữa. . . Thương thế tựa hồ có chút chuyển biến xấu.
Ngô Phi nói.
- Hiện tại tình huống của phụ thân ta như thế nào?
Lý Tu Viễn cả kinh nói.
Ngô Phi nói:
- Việc này chỉ có Tiền đại phu biết, ngài cứ hỏi Tiền đại phu.
Tiền đại phu bên cạnh lúc này đang mở to hai mắt nhìn Hà thủ ô trong tay Lý Tu Viễn.
- Ông trời của ta, đại thiếu gia, ngươi từ đâu đào được một nhánh Hà thủ ô lớn như vậy a. Đây cũng nặng khoản mấy chục cân. Thật đúng là hiếm thấy. Hà thủ ô này nếu làm thuốc hiệu quả nhất định rất phi phàm .
Nói xong, đại phu như gặp vật yêu thích trong lòng vui mừng, không nhịn được sờ sờ lên cây Hà thủ ô to béo này.
- Hảo dược, hảo dược a.
Sợi rễ của Hà thủ ô tinh khẽ động, đẩy tay Tiền đại phu ra quát :
- Tên phàm nhân kia, lấy cánh tay dơ bẩn của ngươi ra. Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dai-thanh-nhan/1375253/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.