- A, đại thiếu gia ngươi ở trên núi bắt đuộc con thú rừng gì vậy, không có lông cũng chẳng có da. Ôi, lại còn giãy dụa, xem ra vẫn còn sống, rất tươi mới nha. Cái này phải cột thật chắc, đừng để thú rừng này chạy thoát. Lúc trước tiêu nhân ở trong rừng bắt được một con lợn rừng. Vốn cho rằng nó đã chết. Kết quả là nó giả chết, cái bụng lộn một cái liền chạy đi, làm hại chúng ta đều phải nhịn ăn một bữa.
(Ta mà có hạ nhân nói nhiều như này kiểu nào ta cũng đuổi.)
Hà thủ ô tinh quát :
- Thú rừng CM nhà ngươi. Lão hủ là thần tiên, thần tiên đó. Các ngươi những tên phàm phu tục tử này mù rồi đúng không. Nhanh, ai đến mở trói, cứu ta rời đi. Đợi khi lão hủ phi thăng thành tiên sẽ cho các ngươi ngàn vàng vạn bạc, trăm toà nhà lớn, mười vị mỹ nữ…
- Im miệng.
Lý Tu Viễn vung tay tắt hắn một cái.
Bọn người Hàn Mãnh, Thiết Sơn thấy cái đồ chơi này cái đồ chơi này còn có thể nói chuyện lập tức kinh hãi:
- Yêu, yêu quái đại thiếu gia. Đây là một con yêu quái a.
Lý Tu Viễn ước lượng Hà Thủ Ô trong tay một chút nói:
- Không phải yêu quái, nó là Hà Thủ Ô tinh. Trước đó chúng ta ở trên núi nhìn thấy lão nhân gia tóc bạc trắng kia chính là gia hỏa này. Các ngươi nhìn Hà thủ ô tinh này đã sống gần ngàn năm, đủ to mập, nặng khoảng mấy chục cân. Chờ một chút xách trở về làm thịt nấu canh, tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dai-thanh-nhan/1375252/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.