- Có phải đại nhân nhìn nhầm không? Hay tối qua ngài say rượu, nhần con giun thành hạ nhân.
Sư gia cẩn thận từng li từng tí mà nói.
- Không, sẽ không, bản quan tuyệt đối không nhìn lầm, dù hôm qua bản quan say rượu nhưng không quá say, bản quan còn nhớ đám hạ nhân kia có chủ nhân, chủ nhân của bọn họ là đồng môn cũ của bản quan…. Hình như, để bản quan nhớ lại, đúng rồi, gọi là Triệu Cảnh, đúng, đúng, đúng, là Triệu Cảnh.
Lưu huyện lệnh vỗ đầu một cái, cuối cùng cũng nhớ ra:
- Chính là Triệu Cảnh thi tú tài chung với ta năm đó, xếp hạng trên ta.
Sư gia khóc không ra nước mắt:
- Đại, đại nhân, ngươi đừng dọa tiểu nhân, không phải trước kia ngài nói trên đường nhậm chức Triệu Cảnh đã mất rồi ư? Đại nhân còn viết văn tế ấy, chẳng lẽ ngài quên rồi.
- Chết, chết rồi?
Lưu huyện lệnh bị nhắc bỗng nhiên nhớ lại, đúng là Triệu Cảnh chết rồi. Nhưng nếu hắn đã chết thì người ông thấy hôm qua là ai?
Sư gia chợt nói nhỏ:
- Nghe nói trước kia khi Triệu Cảnh tới huyện Quách Bắc nhậm chức, lúc đi ngang con sông lớn đã trượt chân rơi xuống nước, tuy cứ lên kịp thời nhưng bệnh không khỏi, qua vài ngày liền mất, chẳng lẽ đại nhận gặp phải linh hồn của Triệu Cảnh.
Lúc này sắc mặt Lưu huyện lệnh tái đi vài phần, cảm thấy toàn thân lạnh như băng.
Một tháng nay ông ta ở chung một chỗ với quỷ hồn?
Chẳng trách từ trước tới nay luôn có cảm giác lành lạnh trong người, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-dai-thanh-nhan/1375192/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.