Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Lưu huyện lệnh đang ngủ say bị lay tỉnh.
- Phụ thân, phụ thân, không xong rồi, không xong rồi, huyện nha xảy ra chuyện lớn.
Là âm thanh của nhi tử Lưu huyện lệnh, Lưu Tuấn.
Sắc mặt Lưu Tuấn cấp bách, vội thúc giục Lưu huyện lệnh.
- Có chuyện gì, mới sáng sớm đã làm phiền vi phụ.
Lưu huyện lệnh lắc lắc đầu, đầu óc có chút quay cuồng nhưng vẫn ung dung ngồi dậy.
Lưu Tuấn lên tiếng:
- Vừa mới có hạ nhân bẩm báo cho con, đồ dùng của huyện nha sau một đêm đều biến mất, bài trí hậu đường các loại đều chẳng thấy đây, phụ thân, huyện nha bị trộm rồi.
- Hử? Còn có chuyện này.
Lưu huyện lệnh giật mình, lườm một cái rồi lập tức đứng lên.
Có điều thời điểm ông ta quét mắt qua lại phát hiện bình hoa, bình phong bài trí đều không thấy đâu, toàn bộ phòng ngủ sạch sẽ, chỉ còn mỗi cái giường ông ta nằm.
- Rốt cuộc có chuyện gì, đang yên đẹp sao trong vòng một đêm lại như vậy, nơi này là huyện nha, làm gì có đạo tặc dám vào trộm đồ?
Lưu huyện lệnh nổi giận:
- Đi, nhanh gọi Từ bộ đầu tới, ta phải điều tra cho rõ.
- Phụ thân chờ một chút, để con đi gọi Từ bộ đầu.
Lưu Tuấn chắp tay rời đi.
Lưu huyện lệnh thấy trong phòng vắng vẻ thì tức không chỗ phát tiết.
Đạo tặc ghế gớm, ngay cả đồ dùng nội thất cũng trộm không còn một mảnh.
- Chờ chút, tiền bạc của ta có sao không?
Lúc này Lưu huyện lệnh mới giật mình chạy sang thiên phòng bên cạnh.
Thấy cửa phòng vẫn khóa chặt thì nhẹ nhàng thở một hơi.
Có điều hắn ta vẫn không yên lòng, lấy chìa khóa bước vào, nhanh chóng thấy từng cái rương lớn, mỗi cái rương đều dán giấy niêm phong, bình yên vô sự.
- Vẫn tốt, may mà tiền bạc của ta vẫn chưa bị trộm đi, này cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.
Lúc này khối đá trong lòng Lưu huyện lệnh mới hạ xuống.
Bất quá lửa giận vẫn khó mà tiêu tan:
- Ghê tởm, tốt nhất đám tặc nhân kia đừng để bản quan bắt được, bằng không bản quan sẽ lăng trì chúng, dám trộm đồ của huyện nha, đúng là muốn lên trời…
Mắng được một nửa, âm thanh của Lưu huyện lệnh chợt dừng lại, ông ta bỗng nhớ tới một việc.
Tối hôm qua trên đường về phòng ông ta thấy một nhóm người dọn nhà, dường như thứ họ dọn là đồ của huyện nha.
Bấy giờ, Lưu huyện lệnh thầm giật mình, vội vàng mặc quan phục rời đi.
Lúc ra khỏi phòng vừa vặn thấy sư gia triệu tập tất cả hạ nhân trong huyện nha, dường như đang tuyên bố gì đó trong sân, chắc tra hỏi về chuyện mất đồ của huyện nha.
- Sư gia, ngươi tới đúng lúc lắm, bản quan đang muốn tìm ngươi, chuyện đồ trong huyện nha không cánh mà bay ngươi đã biết?
Lưu huyện lệnh nổi giận đùng đùng đi tới.
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã sớm biết, vì thế tiểu nhân đang thay đại nhân tra hỏi. Đám hạ nhân nói hôm qua luôn ở hậu đường huyện nha, bọm họ không biết gì cả, có điều nói đi nói lại cũng kỳ quá, đám hạ nhân bảo hôm qua họ không thấy tặc nhân nào vào phủ, cũng không nghe thấy âm thanh chuyển đồ.
Sư gia bất đắc dĩ nói.
Lưu huyện lệnh quát lớn:
- Sao có thể, hôm qua bản quan thấy ở chỗ này có một đám hạ nhân đang chuyển đồ.
Nói xong liền chỉ vào một cái lối nhỏ rồi nói.
- Ngươi xem đi, có phải bên đó vẫn lưu lại dấu giày của đám đạo tặc không, đợi Từ bổ đầu tới phái người truy đuổi đi.
Sư gia đáp một tiếng rồi đi tới chỗ Lưu huyện lệnh vừa chỉ, có điều lúc cùi đầu nhìn lại chẳng thấy dấu vết gì cả, ngay cả dấu chân cũng không có.
- Đại… đại nhân, nơi này căn bản không có dấu chân, chỉ có mấy con giun thôi.
- Sao có thể?
Lưu huyện lệnh chạy tới nhìn, quả nhiên chỉ thấy có vài con giun đang bò, căn bản không có dấu chân.
Nếu thật sự có người vận chuyển đồ đạc trong nhà, không có khả năng một chút vết tích cũng chẳng lưu lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.