Phan Tiểu An chạy nhanh như chớp, loáng một cái đã mất hút. A Tòng ngẩn người, cầm cái bánh bao lớn c.ắ.n một miếng, vị chua mặn tràn ngập khoang miệng mới kéo được tâm trí cậu về. Nuốt xong miếng thức ăn, cậu nhỏ giọng nói: “Cái đó, Phan lao đầu như vậy chắc không tính là bỏ bê nhiệm vụ đâu nhỉ, huynh ấy chỉ là quá thèm ăn cá thôi, thiếu gia ngài đừng trừ tiền lương của huynh ấy nhé.”
“Ngươi không nhắc, thiếu gia nhà ngươi suýt nữa thì quên bẵng mất chuyện này đấy.”
A Tòng: ... Phan lao đầu, tôi có lỗi với huynh!
Phan mèo mèo hớn hở xách một thùng cá quay về, liền nhận ngay tin dữ bị trừ lương.
“Thế, thế ta còn đi công tác nữa mà, ngươi cũng đâu có tăng tiền cho ta!”
Trình huyện lệnh nở nụ cười nhân từ, lôi tờ khế ước năm xưa ra nói: “Nói hay lắm, nhưng trong khế ước không hề ghi rõ điều này, bản quan hoàn toàn làm việc theo khế ước.”
“A... sao có thể như vậy được?!” Phàm nhân quả nhiên quá gian trá mà!
“Nhưng mà...”
Mèo con lập tức ngẩng đầu: “Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà nếu ngươi chịu đi Kinh thành một chuyến nữa, bản quan sẽ không trừ lương ngươi, không những không trừ mà còn thưởng thêm mười cân cá khô nhỏ. Ồ đúng rồi, hồi trước A Tòng có làm ít thịt khô, ngươi mang một ít đến phủ sư huynh ta, phần nào mềm hơn thì là dành cho lão sư.”
Không có con mèo nào cưỡng lại được sự cám dỗ của cá khô nhỏ, trừ phi nó không phải là mèo.
Mèo con nhục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/5201335/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.