Cái gì? Ác quỷ ở đâu mà to gan lớn mật như thế, không muốn sống nữa sao? Nhìn bộ dạng tức tối của sư đệ, Phó Thừa Sơ ung dung mở lời: “Bọn chúng vốn dĩ đâu có phải là người sống.”
Cũng đúng thật, chàng giận đến lú lẫn cả rồi: “Là đệ suy tính không chu toàn, xin lỗi huynh, sư huynh. Sớm biết con mèo kia không đáng tin, chẳng ngờ đúng là chỉ có thể làm vật cảnh.”
Thấy sư đệ rơi vào tự trách, Phó Thừa Sơ lập tức thu lại vẻ mặt bình thản, định đưa tay xoa đầu sư đệ nhưng nhanh chóng nhận ra giờ mình không chạm vào được, bèn ôn tồn nói: “Giữa huynh đệ ta cần gì nói lời ấy. Nhưng đúng như đệ nói, không ai lường trước được ngày mai và tai họa cái nào đến trước. Con người chỉ có thể cố gắng tránh những t.a.i n.ạ.n nguy hiểm, nếu là người khác tự dấn thân vào chỗ hiểm, huynh tuyệt đối sẽ không khuyên can lời thứ hai.
Nhưng Diệc An à, đệ là sư đệ của huynh, nếu có thể, huynh không mong đệ lúc nào cũng đặt mình vào cảnh hiểm nghèo.”
Đây là một kiểu đặt mình vào vị trí người khác rất đơn giản, Trình Tấn lập tức hiểu ra. Sư huynh bị ác quỷ chặn đường trong quỷ đạo, tuy sau đó chàng biết sư huynh không gặp nguy hiểm nhưng vẫn không nhịn được mà lo lắng. Nếu chàng đứng ở góc độ của sư huynh, có lẽ lời nói còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều.
Thế gian đều nói Vô Thù công t.ử đối nhân xử thế chừng mực, thong dong tự tại, nhưng lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/5201334/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.