Hắc Sơn hơi nheo mắt, toát ra một tia sáng nguy hiểm: “Có, và còn là một con quỷ có khí tức vô cùng kỳ lạ.”
Trình Tấn: Từ khi có thể thấy quỷ, thế giới thật sự càng lúc càng huyền bí. Con đường đi làm này trước kia hắn đi hơn hai năm, vậy mà hoàn toàn không phát hiện điều bất thường nào.
“Rất để tâm sao?”
Hắc Sơn đã thu lại tầm mắt, lắc đầu: “Vào trong tra tài liệu trước đi.”
Hàn Lâm Viện vẫn có người trông coi vào ban đêm. Là quan viên từng làm việc ở đây, Trình Tấn biết có một số Thứ Cát Sĩ sẽ ở lại đây sửa sách đọc sách vài ngày vài đêm, nhưng để đảm bảo trật tự và an toàn, thường chỉ giới hạn trong một khu vực.
Hắn dẫn Hắc Sơn đi vòng qua điện thờ vẫn còn thắp nến trong gió tuyết, đi thẳng về phía kho sách phía sau. Ở đây có sách của tiền triều, thậm chí là tiền tiền tiền tiền triều. Bất cì một quyển sách nào lấy ra ngoài, e rằng cũng có thể gây chấn động. Đây cũng là lý do tại sao rất nhiều tiến sĩ vào Hàn Lâm rồi không muốn ra nữa.
Người đọc sách yêu sách, đây thật sự không phải là chuyện gì mới mẻ.
Trình Tấn dựa theo danh sách của sư huynh, rất nhanh đã tìm ra một số sử sách và dã sử của tiền triều trong đống sách khổng lồ. Đương nhiên, phía sau còn có một số thơ ca và các trận chiến quyền lực trong triều đình cuối tiền triều.
Đừng nghĩ người xưa không hóng chuyện, người ta còn hóng chuyện hơn cả chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/5201332/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.