Không, Trình huyện lệnh căn bản không dám giải thích, thậm chí một chữ ngụy biện cũng không nói ra được.
Thấy sư đệ không nói gì, Phó Thừa Sơ cũng không dồn ép mà chỉ cười nhìn hai người đang đứng sóng vai, tỏ vẻ “ta rất rộng lượng”.
Nhưng nếu Trình Tấn thật sự tin, giờ này chàng đã không đứng ở đây rồi: “Sư huynh, để ta giới thiệu, đây là Sư gia ta mời về sau khi đến Vụ Châu, tên là Hắc Sơn.”
Hắc Sơn, một cái tên vừa kỳ lạ vừa mộc mạc, nhưng lại hợp một cách khó hiểu với cái tính cách ngang ngạnh và cô độc này. Phó Thừa Sơ nổi danh là người tài hoa, hiếm ai nhìn thấy y mà vẫn có thể bình tĩnh được như vậy. Ngay cả con mèo sữa cực kỳ thông minh bên cạnh cũng còn có sóng sánh cảm xúc hơn người này.
Đương nhiên, qua màn “phép thuật” vừa rồi, có thể thấy đây là yêu chứ không phải người.
“Chào ngươi, ta là Phó Thừa Sơ, sư huynh của Diệc An.”
Hắc Sơn nể mặt Trình Diệc An nên trên mặt không còn vẻ tự kỷ như đối với người ngoài, nhưng rõ ràng là hắn không muốn nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng gật đầu để biểu thị thân phận.
Phó Thừa Sơ thấy vậy cũng không phiền lòng, chỉ nhìn sang sư đệ đang rụt đầu rụt cổ. Trình Tấn nhận được tín hiệu, lập tức nói: “Sư gia nhà ta tính cách nhút nhát, không giỏi giao tiếp với người khác.”
Mèo con vẻ mặt kinh ngạc: “... Tính cách nhút nhát? Trình chua chát kia, mặt mũi ngươi đâu?”
“Ồ, thế sao?” Phó Thừa Sơ lúc này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-trai-chi-di-huyen-lenh-tai-chuc/5201331/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.