Sau khi Hín Kim Phụng và Hín Kim Ngọc biến mất thì sắc mặt của hai vị lão gia và phu nhân cứ căn lên như căn dây đàn vậy. Ngồi trong phòng khách không khỏi lo lắng, cứ như vậy họ đã ngồi suốt hai tiếng đồng hồ mới thấy vị phu nhân lên tiếng.
"Em thấy vẫn còn lo lắm anh à. Tuy mình chuẩn bị rất kĩ lưỡng rồi nhưng em vẫn không tài nào an tâm được."
Thấy vợ mình cứ lo lắng không yên như vậy ông cũng lên tiếng trấn an nhưng trong lòng ông vẫn không tài nào yên được:
"Yên tâm đi! Những gì chúng ta chuẩn bị đã tốt nhất rồi, chỉ cần bọn nhỏ biết vận dụng mà cứu chính mình thôi."
---------------------
"Cái gì" Đây là câu nói có thể xuất hiện ngay lúc này của các thành viên có mặt trong phòng ngoài người đã nói ra câu đó.
Tuy bất ngờ nhưng Vương Tuấn Khải khuôn mặt đang bình tĩnh rồi từ từ đưa lên một nụ cười xem thường cho Hín Kim Phụng cùng với ánh mắt lạnh lẽo: "Xem ngươi có bản lĩnh đó hay không?"
Vừa dứt lời Vương Tuấn Khải không hề chần chừ liền lấy tay vận dụng một chút sức đẩy cái bàn trước mặt đánh đến Hín Kim Phụng. Thấy chiếc bàn cứ lao đến mình nàng không nhanh không chậm dùng chân đá vào chiếc bàn làm nó bị lật úp xuống đất.
Tuy đã lường trước rồi nhưng Thanh Tâm lẫn người thuộc hạ đang trốn ở đâu đó cũng không khỏi kinh ngạc, thân thủ của cô ta cũng quá nhanh đi. Trong đầu thì nghĩ vậy còn mắt thì cứ thấy hai người đang nhìn nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-ta-con-gap-lai/30743/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.