Lúc thương nhân tự do quan sát Kình Thương thì Kình Thương cũng đang đánh giá hắn. Cùng Kình Thương giống nhau, quý tộc tự do này cũng là tóc đen, nhưng tóc hắn được cắt ngắn, tóc người này lại dài, một người nam nhân để tóc dài ở đây là bình thường.
Thường dân thì không sao nhưng quý tộc cả đời chỉ cắt tóc một lần khi thành niên, đại biểu đã trưởng thành. Mà sau này sẽ không cắt nữa, tóc của quý tộc thành niên tới độ dài nhất định thì không dài nữa, tuy rằng sau khi cắt không phải không dài nữa nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó làm mọi người tin rằng tóc rất đặc biệt, sau khi thành niên không được cắt tóc.
Vì là Thiên phú giả nên bề ngoài nhìn rất trẻ, lớn lên cũng không sai, phong trần tuấn lãng, mắt màu cà phê, cả người lộ ra vị đạo thụ quyển, nhìn không ra là người có kiến thức quảng đại, một quý tộc tự do cư vô định sở, mà hết lần này tới lần khác gương mặt này lại phá hủy cảm giác nho nhã thanh cao, giống như một người bình thường. Nhưng một khắc vừa rồi trong đôi mắt cà phê của hắn hiện lên kim quang, làm lộ ra cảm giác của con buôn tuyệt không tương xứng chút nào với bề ngoài của hắn, đó là sự khôn khéo của thương nhân, mà cái làm hắn thoát khỏi sự bình thường đó là bản năng chức nghiệp của hắn. (Anh tham tiền tới nỗi lộ bản chất thực luôn)
Kình Thương thấy được, liền ra hiệu.
Túc Dạ Dực thấy nhãn thần ám chỉ của Kình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030847/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.