Hết thảy suy nghĩ khi rơi xuống nước chớp mắt liền biến mất không còn tăm tích, Túc Dạ Liêu nhô lên mặt nước, liền nghe đến tiếng cười thoải mái khó gặp của quân vương hắn, hất sợi tóc ướt nhẹp ngăn trở tầm mắt, dung nhan thoải mái của quân vương hắn rơi vào đáy mắt.
Túc Dạ Liêu lộ ra nụ cười gần như ngốc nghếch nhưng rất nhanh lại thành nụ cười nhẹ, có thể khiến quân vương hắn lộ ra nụ cười sung sướng như vậy, dù mình bị chỉnh thì đã sao, huống hồ người làm thế là quân vương hắn yêu, càng thêm vui mừng là, những tội ác ô uế kia vì vậy mà tiêu tan.
Sủng nịch lóe lên một cái rồi biến mất nên Kình Thương vì trò đùa dai thành công mà ngẩng đầu cười, không phát hiện ra.
Kình Thương ngừng cười, cảm tình lộ ra ngoài của Túc Dạ Liêu cũng bị che giấu lại.
“Lúc này có thể cùng nhau tắm rồi.” Nụ cười trên mặt Kình Thương cũng không cứ thế biến mất, cũng không hề từ bỏ dự định lúc đầu, có điều lời nói của y khiến Túc Dạ Liêu đã bình tĩnh thân thể cứng đờ.
“Làm sao?” Kình Thương chú ý tới sự cứng ngắc trong nháy mắt của Túc Dạ Liêu.
“Gió có chút lạnh.” Túc Dạ Liêu vì mình tìm một cái cớ.
Kình Thương cũng không hoài nghi, hiện tại đã vào thu, dù đang ngâm mình trong suối nước nóng, nhưng quần áo Túc Dạ Liêu đã bị thấm ướt, dính sát trên người bị gió thổi qua có chút lạnh là chuyện đương nhiên.
“Cởi quần áo ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030711/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.