Không có chính vụ quấy rầy, không có phiền lòng về chiến tranh, mấy ngày nghỉ du lịch của Kình Thương vốn hiếm trải qua cực kỳ thoải mái, ở trên trấn mua mấy bản phong tục dị chí của địa phương, ngày thu nắng ấm, dạo bước giữa rừng phong, trong dịp lễ hội thu hoạch, nhìn bách tính dưới sự cai trị của mình an vui giàu có sinh sống, với một kẻ thống trị mà nói, là một việc cực kỳ có cảm giác thành công.
Túc Dạ Liêu lại vừa hạnh phúc vừa sầu lo, hạnh phúc vì có thể cùng đi với quân vương hắn yêu, sầu lo là, tuy buổi tối quân vương hắn không như ngày đầu tiên ép hắn xuống nước, nhưng gian phòng hai người gần nhau như vậy, ở giữa là suối nước nóng thứ khiến hắn phiền não mỗi ngày, mỗi đêm nghe tiếng nước, không cách nào ức chế mấy ý nghĩ kỳ quái, rồi lại không thể không kiềm chế hết thảy ý đồ bất chính, ban đêm, bố trí ma pháp cách âm, để quân vương ở sát vách sẽ không nghe được âm thở dốc và than khẽ không nên nghe, thậm chí không cẩn thận phát ra tục danh của quân vương hắn.
Tháng ngày này, vừa ngọt ngào lại vừa đau khổ, nhưng không đành lòng phá đi, Túc Dạ Liêu đáng thương chỉ có thể một mình chịu đựng.
Bọn hộ vệ cũng rất cao hứng, Kình Thương là chủ nhân rộng lượng, ở lễ hội thu hoạch, đặc biệt thả cho bọn họ nghỉ ngơi, là hộ vệ, bọn họ không thể rời khỏi Kình Thương, có điều Kình Thương cho bọn hắn mấy kiến nghị, để bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhieu-kinh-thuong/2030709/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.