Mất một lúc lâu, Ôn Chủy Vũ mới bình tĩnh trở lại.
Người ta bảo, con gái là người tình kiếp trước của cha. Vậy mà giữa cô và Ôn Thời Tập lại cứ như oan gia từ kiếp nào, nhưng cô không thể nói điều đó ra thành lời. Đối với cái chết của mẹ, cô không thể không mang lòng oán trách, trách Ôn Thời Tập, cũng tự trách bản thân mình. Nếu không vì Ôn Thời Tập, mẹ của cô cũng sẽ không chết. Nếu không có cô, bà ấy hẳn còn vui vẻ sống đến tận bây giờ.
Đây là khúc mắc vĩnh viễn không thể xóa bỏ giữa cha con hai người.
Cô và Ôn Thời Tập không hợp tính nhau, ẩn dưới mối quan hệ cha con ấy là vô số cuộc chiến âm thầm, lặng lẽ. Mà thứ tình thân máu mủ đó cũng chỉ khiến cuộc chiến của họ càng thêm đau đớn, lưu lại những vết sẹo chằng chịt.
Trong mắt Ôn Thời Tập, cô lúc nào cũng lén lút trốn sau lưng ông bà nội để chống đối ông ta, cô không biết nghe lời, không nghe dạy dỗ. Một người làm cha như ông cảm thấy mình phải quản giáo cô cho thật nghiêm, để cô có được dáng vẻ của một đứa con gái ngoan thực thụ.
Còn trong mắt cô, ngài Ôn Thời Tập đây chỉ là một người không làm tròn trách nhiệm của người cha, không hoàn thành được nghĩa vụ của người làm chồng.
Mỗi lần hai người đọ sức đều bất phân cao thấp, chẳng rõ thắng thua, nên cuộc chiến này sẽ không bao giờ dừng lại.
Giống như lần này, Ôn Thời Tập không vừa mắt cái phòng tranh nhỏ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhan/3786505/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.