Diệp Linh ước xong điều ước sinh nhật thì thổi nến.
Đổng Nguyên mang tới một cái đèn cầm tay loại nhỏ, sau đó lại lặng lẽ chuồn đi mất.
Ánh đèn dịu dàng chiếu lên hai người, làm bầu không khí trở nên ấm áp.
Diệp Linh cẩn thận lấy cặp tò he xuống, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau sạch vết kem và vụn bánh dính trên đó, rồi đưa một con cho Ôn Chủy Vũ. Nàng ta nói: "Tặng nó cho em, nặn hơi xấu, mong Chủy Vũ đừng chê."
Ôn Chủy Vũ rõ ràng là không ưng bụng, nhưng ở trước mặt người được mừng sinh nhật, cô không dám nói lời ngay ý thẳng. Ôn Chủy Vũ chỉ đành đưa tay ra nhận lấy con tò he của Diệp Linh cho: "Không chê bai gì đâu. Tò he do chính tay giám đốc Diệp nặn, sao tôi lại dám chê."
"Tuy tò he này nặn không được khéo nhưng ăn vào mùi vị cũng ngon lắm. Tôi nghĩ Chủy Vũ sẽ không nỡ ăn, để tiện cho em giữ lại làm kỷ niệm nên tôi đã cho thêm chất bảo quản vào bên trong rồi."
Ôn Chủy Vũ: "..."
Thêm chất bảo quản vào thì ăn làm sao được? Diệp Linh muốn tặng con tò he này cho cô làm kỷ niệm sao? Cô thật sự chỉ muốn cắn đứt cái đầu tò he của nàng ta.
Diệp Linh cắt bánh kem ra cho vào trong đĩa nhỏ, đặt thêm một chiếc nĩa rồi đưa đến trước mặt Ôn Chủy Vũ: "Chủy Vũ, ăn bánh kem thôi."
Ôn Chủy Vũ nhẹ nhàng đặt con tò he xuống, nói một câu "cảm ơn" rồi nhận lấy bánh.
Trong đêm, ngọn gió thổi tới lẫn theo hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhan/3786501/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.