Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Có lẽ nhờ cơn mưa xối xả ban chiều gột rửa, nên bầu trời đêm nay vô cùng trong trẻo. Trên nền trời là những vệt sao dày đặc, trăng lưỡi liềm cong cong ẩn sau những đám mây đủ hình đủ dạng. Khung cảnh ấy đẹp tựa một thiếu nữ thần bí đến từ phương xa, khoác lên người tấm lụa để che giấu dung nhan, chỉ lộ ra dáng hình uyển chuyển đầy mê hoặc.
Gió nhẹ hiu hiu mang theo hơi mát sau cơn mưa đêm hè, hòa vào cảnh đêm, phảng phất đâu đó một mùi không khí khác biệt.
Đó là hương vị của sự dịu dàng len lỏi trong không gian tĩnh mịch.
Cô và Diệp Linh đều không phải là người thích nói nhiều. Cho dù là tiệc sinh nhật nhưng hai người vẫn cứ im lặng dùng bữa, thi thoảng mới khẽ chạm ly một cái. Tuy cả hai không nói câu nào nhưng Ôn Chủy Vũ vẫn có thể nhận ra tâm trạng Diệp Linh đang rất tốt. Ánh mắt của nàng ta luôn mang theo ý cười, mày ngài quyến rũ đến chói mắt.
Ôn Chủy Vũ không ngờ Diệp Linh cũng có thể dịu dàng đến vậy. Chắc có lẽ do Diệp Linh đang vui, cơ thể hoàn toàn thả lỏng nên mới như thế.
Là khách mời duy nhất của bữa tiệc, Ôn Chủy Vũ cho rằng bản phải cùng Diệp Linh đón một buổi sinh nhật vui vẻ.
Tửu lượng của cô không quá tốt. Hai người uống hết một bình rượu vang thì cũng đã ngà ngà. Trước khi đến đây cô đã dùng bữa với cụ Ôn Nho, giờ lại phải ăn cơm cùng Diệp Linh, khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhan/3786500/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.