Ôn Chủy Vũ về đến phòng tranh thì đã đến giờ tan làm, cô đành lái xe về nhà ăn cơm với ông nội.
Ôn Chủy Vũ thiếu ngủ nghiêm trọng, buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, cả người mệt mỏi, muốn giấu cũng không giấu được.
Ôn Nho hỏi cô: "Sao lại tiều tụy thế này?"
Ôn Chủy Vũ không dám dẻo miệng trước mặt Ôn Nho, lại không muốn ông cụ lo lắng nên chỉ có thể lựa lời mà nói: "Tối qua con ngủ không ngon, vốn nghĩ hôm nay có thể đến phòng tranh ngủ bù một giấc, kết quả lại bị Diệp Linh mời đến Tế Cổ Trai thẩm định tranh giúp cô ta."
Cô uể oải dựa vào ghế sô pha, mệt mỏi xoa trán: "Cô ta mua tranh ở Tế Cổ Trai không được. Con thấy Diệp Linh sốt ruột nên dắt cổ đến tìm chú Chu Cát."
"Sao lại không ngủ được? Vẫn chưa quen giường bên đó sao?"
"Con nằm mơ thấy người ta đốt hết tranh của con."
Thấy dáng vẻ của ông nội như còn muốn hỏi thêm gì đó, cô vội vàng tiếp lời: "Con mơ thấy một góc tường, vốn chỉ là tường gạch mà thôi, không hiểu sao lại biến thành một bức tường khảm đầy xác người. Cả đám xác chết bò từ trong tường ra hóa thành ngọn lửa thiêu rụi tranh của con." Cô im lặng vài giây rồi bổ sung thêm một câu: "Gần đây con không có thời gian, nếu không thì đã có thể vẽ thêm một bức Thi Tường Viêm Ngục Đồ."
Cụ Ôn không hỏi thêm gì nữa, ông đứng dậy bảo: "Đi ăn cơm thôi."
Ôn Chủy Vũ ăn tối xong thì lên lầu nghỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhan/3786498/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.