Ôn Chủy Vũ không từ chối.
Cô không thấy khó chịu khi ở cạnh Diệp Linh. Tuy không thể làm người yêu nhưng chí ít, hai người vẫn có thể trở thành bạn bè của nhau.
Lúc ăn cơm Diệp Linh đã thay đổi dáng vẻ trầm lặng khi nãy, bắt đầu hỏi han về vấn đề của bức tranh.
Ôn Chủy Vũ đành nói ra sự thật.
Loại hành vi tách bồi kia đã khiến bức tranh chịu tổn hại nghiêm trọng, vả lại cũng khó phục hồi.
Những họa phẩm ấy đã tồn tại hàng trăm thậm chí cả nghìn năm, qua tay vô số người, vượt bao chiến loạn binh đao để được bảo tồn cho tới ngày nay. Nhưng giờ đây, chúng lại bị phá hoại khi rơi vào tay những thương nhân bất lương trong thời thái bình thịnh thế.
Đối với hành vi phá hoại thư họa văn vật, Ôn Chủy Vũ đau xót vô cùng, nhưng cô lại chẳng thể chỉ trích ai. Dẫu sao cũng thuộc về người khác, nên họ có toàn quyền định đoạt. Hơn nữa pháp luật cũng chưa có quy định rõ ràng về vấn đề này.
Một số bậc thầy thư họa nổi tiếng đôi khi lại sản xuất và bán tác phẩm giả để kiếm sống hoặc vì nhiều lý do khác nhau. Tuy nhiên họ làm giả văn vật bằng kỹ thuật chế tác tinh vi, sẽ không gây bất kỳ hư hại nào đối với bản gốc. Thậm chí, đôi khi bản gốc có thể đối mặt với nguy cơ bị hủy hoại vì một số nguyên nhân khách quan, người ta buộc phải bảo vệ nó bằng cách thay bằng hàng nhái, có như thế bản gốc mới được gìn giữ và lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhan/3786497/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.