Ôn Lê nhắn những lời đó khiến cho Diệp Linh có chút bất ngờ, đến khi nàng ta hiểu ra thì không nhịn được mà mỉm cười. Chuyện xuất gia so với comeout càng khiến người ta khó lòng chấp nhận hơn. Không ngờ Ôn Chủy Vũ lại nói với Ôn Lê rằng mình muốn đi tu, Ôn Lê làm sao có thể tiếp tục bênh vực em gái thêm nữa? Chuyện này tuyệt đối không được thương lượng. Ôn Lê gửi tin cho Diệp Linh chính là muốn nàng ta giải quyết chuyện này, nàng phải cảm ơn Ôn Lê vì đã cho mình một cơ hội thể hiện.
Diệp Linh suy nghĩ một hồi mới cầm điện thoại lên nhắn Ôn Lê một câu: "Em ấy sẽ không đâu."
Rất nhanh bên kia đã gửi lại một dấu chấm hỏi.
Diệp Linh không trả lời lại.
Nàng đoán Ôn Chủy Vũ muốn xuất gia vì cho rằng ở chùa sẽ thanh tịnh. Ôn Chủy Vũ thích sự yên tĩnh nhưng cô càng yêu cây bút vẽ của mình hơn. Cô không có tín ngưỡng tôn giáo, tín ngưỡng của cô chính là thế giới bên dưới ngòi bút của mình.
Ôn Chủy Vũ và Diệp Linh nói chuyện không có kết quả, nên chuyện đó được tạm gác sang một bên. Dù cô không thể thuyết phục Diệp Linh từ bỏ, nhưng việc cô có ở cạnh ai hay không lại chẳng phải là chuyện Diệp Linh có thể quyết định được. Giống như Ôn Lê đã nói, chuyện quan trọng nhất ở thời điểm hiện tại chính là phải học cách kiếm tiền.
Buổi chiều Ôn Chủy Vũ nhàn nhã vô sự nên ngồi trong văn phòng đọc tài liệu Ôn Lê gửi qua, sau khi tan làm thì về nhà ăn cơm với Ôn Nho, tiếp đó mới lái xe quay lại nhà của Ôn Lê.
Ôn Lê có nhiều mối quan hệ xã giao nên hiếm khi có ở nhà.
Ôn Chủy Vũ làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Ngày thường, trừ khi có chuyện, nếu không đúng năm giờ là cô sẽ tan ca về nhà ăn cơm cùng với ông nội, đến khoảng sáu giờ rưỡi thì chuẩn bị lái xe qua chỗ Ôn Lê. Ôn Chủy Vũ lái xe rất chậm, trên đường cũng mất cả tiếng đồng hồ, đến bảy giờ hơn mới tới nhà chị họ. Sau khi đánh răng rửa mặt, cô sẽ bắt đầu ngồi vào bàn xem tài liệu. Hôm nào Ôn Lê về sớm thì cô sẽ cùng chị thảo luận một chút chuyện thương trường, nếu Ôn Lê về trễ thì đúng mười một giờ cô sẽ đi ngủ.
Sau khi Ôn Lê nắm được thời gian sinh hoạt của Ôn Chủy Vũ, chị im lặng nửa ngày trời mới than thở: "Nhân viên công chức cũng không có thói quen sinh hoạt đúng giờ như em."
Đối với người đi sớm về khuya như Ôn Lê, Ôn Chủy Vũ không dám kể trước kia khi còn ở nhà với ông nội, cô đã lên giường đi ngủ từ lúc mười giờ tối.
Ôn Lê cảm thấy em họ của mình thật nhàn nhã, ngày thường sống quá đỗi hạnh phúc nên thi thoảng phải đưa Ôn Chủy Vũ ra ngoài giao lưu và bàn chuyện kinh doanh.
Tại các buổi tiệc xã giao mà phần nhiều là những tiệc rượu, Ôn Lê thường chạy khắp nơi để bàn chuyện làm ăn. Có rất nhiều thương vụ đều được quyết định trên bàn tiệc, hoặc khi đàm phán xong phải mời đối tác đi dùng bữa. Làm kinh doanh, tiếp xúc càng nhiều người thì có càng nhiều quan hệ. Nhà ai đón sinh nhật, đính hôn hay mừng thọ Ôn Lê đều phải đến dự. Cơ bản một ngày ba bữa, trừ bữa sáng ra thì những bữa còn lại đều dùng ở các buổi tiệc tùng. Buổi tối Ôn Lê còn phải ra ngoài tụ tập cùng với bạn bè, thi thoảng ai đó có việc cần nhờ, chị cũng chạy đến giúp đỡ. Đến nỗi việc kinh doanh và quản lý công ty, Ôn Lê phải thuê giám đốc điều hành về thay mình coi sóc hoặc ủy quyền cho đối tác phụ trách giống như phòng tranh của cô và chị hiện tại. Bên cạnh đó còn có một đội ngũ chuyên nghiệp giúp Ôn Lê quản lý đầu tư và tài sản cá nhân, đội ngũ này được chia thành ba bộ phận gồm nhóm cố vấn, quản lý tài vụ và quan hệ công chúng.
Ôn Lê có thể đảm nhận chức giám đốc tài chính cho phòng tranh bé tẹo kia của cô hoàn toàn là nhờ vào quan hệ chị em họ của hai người.
Ôn Chủy Vũ không thích xã giao, không thích tiếp xúc với quá nhiều loại người. Cô không thể làm được như Ôn Lê, không thể thản nhiên sắp xếp đội ngũ PR chăm sóc cho đối phương dưới ánh mắt đầy thèm khát của họ. Các buổi tụ họp cùng tiệc rượu giống như một cái kính chiếu yêu, bởi nó có thể phô bày hết ham muốn cá nhân của loài người. Trên bàn rượu, những lời từ miệng người nói ra lại hoàn toàn trái ngược với ánh mắt cùng biểu cảm trên gương mặt của bọn họ.
Bạn của Ôn Lê chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật ở một hội quán, gọi cô cùng đi. Ôn Chủy Vũ không chịu nổi sự ồn ào khi mọi người thi nhau uống rượu, bèn viện cớ đi vệ sinh để chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Lúc trở lại, cô không may vào nhầm phòng. Cửa phòng vừa mở ra, Ôn Chủy Vũ lập tức trông thấy một thân hình trắng trẻo, mập mạp, da dẻ nhăn nheo với những sợi lông đen dài đang đè cô gái tiếp rượu nọ lên bàn trà. Bộ phận ghê tởm cùng với dáng vẻ khó coi đều hiện ra ngay trước mắt.
Dạ dày Ôn Chủy Vũ bỗng chốc quặn lên, cô xông vào nhà vệ sinh nôn đến mức sắp nôn ra mật xanh mật vàng.
Sau khi nôn xong, cô suy sụp dựa vào vách ngăn phòng vệ sinh, cả người run rẩy không kiểm soát.
Cô cũng không biết tại sao, chỉ là toàn thân cứ thế phát run.
Ôn Chủy Vũ nghĩ chắc là do nó quá bẩn thỉu. Có một số người, một số nơi nhơ nhuốc như vũng bùn. Cô sợ phải rơi vào bùn lầy.
Cô không có khả năng tùy cơ ứng biến, tiến lui thành thục, bình tĩnh giải quyết mọi chuyện giống như Ôn Lê.
"Tiểu Vũ." Ôn Lê cất tiếng gọi từ bên ngoài.
Ôn Chủy Vũ đoán do Ôn Lê thấy cô đi đã lâu nhưng vẫn chưa trở lại nên bèn đến đây tìm.
"Em ở đây."
"Sao đi lâu vậy?"
Ôn Chủy Vũ không biết nên trả lời chị như thế nào.
"Sao thế?"
"Không có gì. Em lát nữa sẽ ra sau."
"Được rồi, chị ở bên ngoài đợi em."
Ôn Chủy Vũ "dạ" một tiếng. Cô nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Lê cứ qua qua lại lại ở bên ngoài nhà vệ sinh, cùng với đó là tiếng hít thở liên tục để ổn định tâm trạng của chị. Lúc này cô mới mở cửa đi đến bồn rửa tay súc miệng và rửa mặt. Cô rửa mặt xong thì lấy khăn giấy lau khô những hạt nước đọng trên má. Ôn Chủy Vũ ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt của mình trong gương đã trở nên trắng bệch, thần sắc có chút hoảng hốt, trông thật nhếch nhác.
Ôn Lê đợi lâu không thấy Ôn Chủy Vũ đi ra bèn quay lại tìm, chị vào đến nơi thì thấy Ôn Chủy Vũ đang đứng trước bồn rửa tay, lập tức nhận ra Ôn Chủy Vũ có điều khác thường.
"Tiểu Vũ, làm sao vậy?"
Ôn Chủy Vũ lắc đầu, cô rất muốn nói mình không sao nhưng dáng vẻ của mình hiện tại không thể qua mặt được người khác. Cô chỉ có thể thật thà nói: "Lúc nãy quay lại em đã đẩy nhầm cửa phòng, bắt gặp người khác đang..."
Cô nhớ tới cơ thể trắng phao có chỏm lông trước ngực, trông rất giống một con gấu đen to lớn cùng với vùng lông ở chỗ đó... dạ dày lập tức cuộn thắt liên hồi. Ôn Chủy Vũ nhanh chóng chui vào phòng vệ sinh, đóng cửa bắt đầu nôn thêm lần nữa.
Ôn Lê đập cửa gọi: "Tiểu Vũ?'
Có một giọng nữ truyền đến: "Tiểu Lê, tìm được Tiểu Vũ nhà cậu chưa?"
"Tìm được rồi. Hình như dạ dày không được ổn cho lắm, bị nôn mửa với tiêu chảy. Tớ phải đưa con bé đến bệnh viện."
"Sao lại thành ra thế này? Có phải do ăn nhầm món gì đó không? Cậu mau đi đi."
"Được rồi, tớ đợi con bé ra."
Ôn Chủy Vũ nôn xong, nghe tiếng người kia rời đi mới mở cửa bước ra.
Ôn Lê tiến lên dìu Ôn Chủy Vũ, nhẹ nhàng giúp cô xoa lưng.
"Ổn không?"
Ôn Chủy Vũ lắc đầu, muốn nói rằng cô ổn nhưng cũng không muốn mở miệng nói chuyện. Cô đến trước bồn rửa súc miệng thêm lẫn nữa, khi này mới đề nghị: "Đi thôi."
Ôn Lê đỡ tay Ôn Chủy Vũ ra ngoài. Lúc đi ngang phòng ăn của bọn họ, Ôn Lê bảo Ôn Chủy Vũ đứng đợi ở bên ngoài, còn chị thì vào trong lấy túi xách sẵn nói với người ở trong phòng vài câu. Hai người sau đó rời đi.
Ôn Lê đưa Ôn Chủy Vũ lên xe mới hỏi: "Đi bệnh viện hay về nhà?"
Ôn Chủy Vũ tựa lưng vào ghế, khẽ đáp: "Về nhà thôi."
"Chị Lê Lê, có phải em vô dụng lắm không?" Cô ngập ngừng hỏi.
Ôn Lê lái xe ra khỏi chỗ đậu, nhập vào làn xe. Chị hỏi: "Em đang muốn nói đến chuyện nào?"
Ôn Chủy Vũ không nói nên lời, đến cô cũng cảm thấy bản thân mình thật sướt mướt.
Ôn Chủy Vũ không nói, Ôn Lê cũng không hỏi thêm gì nữa.
Chị đưa Ôn Chủy Vũ về đến nhà, để cô đi tắm rửa thả lỏng người trước. Sau đó tự mình về phòng đánh răng cùng rửa mặt, thay một bộ áo ngủ thoải mái rồi rót một cốc nước ấm bưng đến phòng của Ôn Chủy Vũ.
Ôn Lê đợi đến mức nước trong ly gần như đã nguội, khi này Ôn Chủy Vũ mới từ từ bước ra khỏi phòng tắm. Chị đưa cốc nước qua cho cô: "Uống chút nước đi, cho dịu dạ dày."
Ôn Chủy Vũ nhận lấy ly nước rồi ngồi xuống chỗ đối diện với Ôn Lê, cách chị một chiếc bàn tròn nhỏ. Cô nở một nụ cười với Ôn Lê.
"Chị Lê Lê, em không sao đâu."
"Không sao là tốt rồi. Có chuyện thì đừng giấu ở trong lòng, cũng đừng cố tỏ ra mạnh mẽ."
Ôn Chủy Vũ nhẹ nhàng gật đầu. Cô nói với Ôn Lê: "Chị về nghỉ ngơi đi, em ổn thật mà."
Ôn Lê cẩn thận quan sát Ôn Chủy Vũ một hồi, trông Ôn Chủy Vũ vẫn còn khá mệt mỏi, bèn hỏi: "Thật sự không có chuyện gì chứ?"
Ôn Chủy Vũ lắc đầu: "Không có."
Ôn Lê thấy Ôn Chủy Vũ không giống như người vô sự, nhưng là một người chị, Ôn Lê chỉ có thể chăm sóc, giúp đỡ Ôn Chủy Vũ trong khả năng của mình. Ôn Chủy Vũ năm nay đã hai mươi mấy tuổi, chú Tư làm ăn phá sản nhưng trước mắt có chị và Diệp Linh ở bên, tạm thời vẫn có thể che chở được cho em ấy. Ôn Lê còn có cuộc sống riêng của mình, có sự nghiệp phải xây đắp, không thể chăm chăm bảo vệ mãi cho Ôn Chủy Vũ. Còn về phần Diệp Linh, chỉ có quỷ mới biết nàng ta có thể kiên trì chống đỡ đến khi nào, đến lúc Diệp Linh không còn kiên nhẫn nữa, không biết tình hình sẽ ra sao? Những việc chị có thể làm cũng chỉ có hạn, Ôn Chủy Vũ phải tự mình suy tính xem nên đi con đường này như thế nào.
Ôn Lê xót em gái, nhưng nếu hiện tại Ôn Chủy Vũ đã không thể chịu được chút chuyện cỏn con này, vậy thì tương lai sẽ càng khó khăn hơn.
"Không có chuyện gì thì tốt. Vậy em nghỉ ngơi sớm đi, nếu có việc thì tìm chị."
Ôn Chủy Vũ "dạ" một tiếng, nói với Ôn Lê: "Ngủ ngon."
"Ngủ Ngon." Ôn Lê lại dặn dò một câu: "Ngủ sớm một chút."
Sau đó chị đứng lên ra khỏi phòng.
Sau khi đưa mắt tiễn Ôn Lê rời đi, cả người Ôn Chủy Vũ mệt nhoài ngồi co ro trên ghế, cô ôm lấy đầu gối, thẩn thờ nhìn lên bầu trời đêm ngoài khung cửa.
Những việc xảy ra gần đây lướt qua tâm trí cô giống như một cỗ đèn kéo quân, cuối cùng dừng lại ở cảnh khó coi trong phòng bao kia.
Cô muốn kiếm tiền nhưng không muốn kiếm tiền theo cách này.
Nếu nói đến trong sạch, thương trường có nhiều người như thế, dạng người nào cũng có, rất khó để không bị vướng vào hay tiếp xúc với những kẻ đó.
Cô muốn vẽ tranh, nhưng rất lâu rồi cô chưa chạm tay vào bút vẽ.
Một họa sĩ nhỏ mở phòng tranh, không cầm bút không vẽ tranh, suốt ngày chỉ lo bận rộn chuyện làm ăn cùng giao thiệp với những người khác. Từ khi lên ba cô đã bắt đầu cầm bút, hơn hai mươi năm vẽ tranh, cô chưa bao giờ vì tiền vì bạc mà bỏ rơi cây bút ở trong tay.
Ôn Chủy Vũ rất mệt nhưng không thể ngủ được. Cô uể oải nằm cuộn tròn trên ghế, không muốn động đậy.
Bầu trời đêm vốn dĩ treo đầy sao giờ lại trở thành một mảng tối đen như mực, không lâu sau, ánh bình minh xé tan bóng tối trước khi ló dạng. Bầu trời đen kịt dần sáng lên, trong những đám mây mặt trời chiếu ra ánh hào quang. Ánh sáng xuyên qua từng ô cửa sổ, rọi lên mặt cô.
Ôn Chủy Vũ nghe thấy tiếng Ôn Lê thức dậy thì hoàn hồn. Cô cử động tay chân bị tê cứng do nằm một tư thế quá lâu, lúc này mới đứng dậy rửa mặt.
Dù cô có muốn hay không, ngày mới vẫn đến, mặt trời vẫn ló dạng mỗi ngày. Hiện thực cần phải đối diện, cô chỉ có thể can đảm đối mặt với nó mà thôi.
Ôn Chủy Vũ đánh răng rửa mặt xong lại thoa lên mặt một ít kem để che đi gương mặt hốc hác vì thức khuya, sau đó cô xuống lầu uống một ly cà phê do Ôn Lê pha, ăn vài lát bánh mì rồi lái xe đến phòng tranh.
Cô cả đêm không ngủ, vừa xử lý công vụ hằng ngày xong thì buồn ngủ díp cả mắt. Ôn Chủy Vũ đi vào phòng nghỉ, cởi áo khoác ngoài ra, ngã lưng xuống giường liền chợp mắt.
Ôn Chủy Vũ ngủ chưa được bao lâu thì bị tiếng chuông điện thoại làm tỉnh giấc.
Cô mệt mỏi nhấc điện thoại lên, thấy người gọi đến là Diệp Linh, bèn nhấn nút từ chối.
Không lâu sau, Diệp Linh đã gọi lại.
Ôn Chủy Vũ bắt máy, thanh âm của Diệp Linh từ trong điện thoại truyền ra: "Chủy Vũ, có thời gian không? Muốn nhờ em giúp tôi một việc."
"Là thế này, tôi có hẹn đi xem một bức tranh cổ nhưng người giám định đã mời trước đó lại bỗng dưng ngã bệnh phải nhập viện. Chuyện gấp, cũng không có thời gian để mời nhà giám định khác. Tôi nhớ Chủy Vũ rất am tường lĩnh vực này nên muốn tìm em giúp đỡ."
Tranh cổ?
"Là tranh của thời kỳ nào?"
"Đời nhà Tống."
Cổ họa triều Tống!!! Đây chẳng phải giai đoạn hoàng kim, rực rỡ nhất của dòng tranh công bút sao!?
Cơn buồn ngủ của Ôn Chủy Vũ bỗng chốc tan biến, cả người lập tức hăng hái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]