Ôn Chủy Vũ lo lắng Ôn Lê khó chịu. Cô sợ Ôn Lê uống nhiều quá sẽ nôn ra nên ngồi bên cạnh trông chị một lát. Ôn Lê ngủ rất sâu, cô thấy có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì bèn ngáp một cái rồi đi lên lầu.
Buổi sáng Ôn Chủy Vũ thức dậy, đánh răng rửa mặt xong thì đeo túi đựng laptop lên chuẩn bị đi làm. Cô vừa xuống lầu thì đã thấy Ôn Lê ngồi nhàn nhã trên sô pha uống cà phê, quần áo trên người cũng đổi thành trang phục công sở.
Ôn Lê thấy Ôn Chủy Vũ đi xuống bèn quay sang nhìn cô chào: "Sớm vậy."
Ôn Chủy Vũ bước đến ngồi xuống bên cạnh chị.
"Có khó chịu không?"
Ôn Lê cười cười, khẽ lắc đầu: "Không sao đâu."
Ôn Chủy Vũ gật đầu rồi kể: "Tối qua chị uống say quá, có một người phụ nữ họ Trần đưa chị về đây. Chị ta muốn dìu chị lên lầu rồi ngủ lại qua đêm nhưng em không cho, sau đó đã kêu bảo vệ đến thỉnh chị ta đi rồi."
Ôn Lê nhấp một ngụm cà phê rồi nói: "Khách hàng do chị phụ trách có một người vốn là chị em của chị Trần, gia đình họ kinh doanh mảng nhà hàng. Hôm qua người đó mở tiệc rượu ở nhà hàng của chị ta. Đang lúc gặp chuyện không vui nên khi bị họ mời rượu chị có uống nhiều hơn mấy ly. Chị Trần khi đó giật túi, muốn đưa chị đến khách sạn nhưng chị nhớ ở nhà còn có em nên kêu chị ta đưa về nhà."
Ôn Chủy Vũ há hốc miệng sững sờ: "Không phải chị ta muốn nhân lúc chị say..." câu sau còn chưa thốt ra thì đã bị cô nuốt xuống, thật khó nói.
Ôn Lê "ừm hửm" một cái, nói với Ôn Chủy Vũ: "Vậy nên sau này em có ra ngoài xã giao, nhất định phải dẫn theo tài xế."
Ôn Chủy Vũ lặng thinh một hồi rồi mới tiếp lời: "Đáng lẽ hôm qua em nên kêu bảo vệ đánh đuổi chị ta ra ngoài."
Ôn Lê bật cười: "Khờ ghê."
Chị ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng nếu em không may gặp phải chuyện giống vậy thì đừng khách sáo với bọn họ. Gia đình mình sẽ chống lưng cho em. Kể cả họ Diệp kia cũng vậy."
"Diệp Linh không phải dạng người như thế."
Dựa vào cách đối nhân xử thế của Diệp Linh, nàng ta sẽ không làm ra loại chuyện bại hoại, đáng xấu hổ như vậy. Diệp Linh người đó ấy à... nàng ta rất thích bày kế công khai, thích thực hiện mọi thứ thật hoàn mỹ. Nàng ta không muốn lưu lại bất kỳ đề tài gì để người đời đàm tiếu, cũng không thích lộ ra chút sơ hở nào.
Ôn Lê nhăn mày, cười cười mà không nói gì. Chị chợt nhớ tới một chuyện, nụ cười trên môi dần biến mất. Ôn Lê thờ ơ nói một câu: "Chuyện kết hôn chị nói hồi đầu năm đã bị hủy rồi."
Ôn Chủy Vũ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ôn Lê.
Ôn Lê uống một hơi hết sạch cà phê trong ly rồi chép miệng: "Không phải chuyện quan trọng gì, anh ta thích bướm ong dập dìu, đây là loại người khiến chị gai mắt nhất".
Chị nói xong thì đem cái ly rỗng xuống bếp.
Vậy là đang thất tình sao?
Ôn Chủy Vũ cũng theo Ôn Lê vào phòng bếp.
Ôn Lê rửa ly xong, quay đầu lại thì thấy Ôn Chủy Vũ đang đứng ở sau lưng, trên mặt cô không giấu nổi vẻ lo âu. Chị thấy vậy thì cười bảo: "Thật sự không phải chuyện gì to tát đâu."
Ôn Chủy Vũ không biết nên an ủi chị mình như thế nào.
Ôn Lê lấy khăn giấy lau tay, vừa lau vừa nói: "Đi ăn sáng cùng chị không? Sẵn lát nữa chở chị đi lấy xe luôn."
Ôn Chủy Vũ lấy bằng lái cũng đã được mấy năm, nhưng cô rất ít khi chạy xe. Sau khi ngồi vào ghế lái, cô mới bắt đầu làm quen từng chi tiết bên trong, tiếp đó chầm chậm lái nó ra khỏi ga ra, từ từ nhập làn đường.
Cô hỏi Ôn Lê: "Chị có gấp không?"
"Không vội, em cứ thong thả thôi."
Ôn Chủy Vũ vững vàng tiến vào dòng xe cộ phía trước.
Cô và Ôn Lê tìm một quán ăn sáng, ăn xong thì chở Ôn Lê đi lấy xe, lúc cô đến phòng tranh thì đã hơn mười giờ.
Buổi trưa, Diệp Linh ghé văn phòng của cô dùng bữa giống như mọi khi.
Sau bữa cơm, Ôn Chủy Vũ giữ Diệp Linh ở lại uống trà.
"Thật ngại quá giám đốc Diệp, hôm nay tôi lại chiếm mất thời gian của cô rồi, quấy rầy cô làm việc. Tôi đã đến xin Lê Lê một ít tài liệu, muốn tự mình xem trước. Nếu có gì không hiểu mới dám nhờ vả giám đốc Diệp đây, vẫn mong giám đốc Diệp chỉ điểm cho một vài chỗ."
Khóe môi Diệp Linh khẽ cong, ánh mắt trong veo như nước chăm chú nhìn vào Ôn Chủy Vũ, giọng nói dịu dàng vang lên: "Thật ra, tôi rất thích em chiếm dụng thời gian của tôi."
Ôn Chủy Vũ thầm nghĩ trong lòng: "Tôi không thích!", nhưng trên mặt cô vẫn nở nụ cười, đáp lại Diệp Linh bằng giọng nói chân thành: "Tôi hiểu tâm ý của giám đốc Diệp, xin nhận tấm lòng này. Cảm ơn cô!"
Diệp Linh cười hỏi: "Không biết Chủy Vũ hiểu tâm ý của tôi theo kiểu nào?"
"..."
Ánh mắt bối rối của cô lảng sang chỗ khác.
"Tất nhiên là đối tác làm ăn rồi..."
Diệp Linh nhìn cô cười tủm tỉm, trên mặt như muốn viết "em giả vờ lảng tránh sao? Chính em bới móc nó ra rồi lại tiếp tục giả vờ".
Lời mới nói được một nửa cũng không thể nói tiếp. Cô đành nuốt xuống, cúi đầu uống trà.
Ôn Chủy Vũ uống hết trà trong ly mới ngẩng đầu lên, cô thấy Diệp Linh vẫn cứ nhìn mình chằm chằm. Ánh mắt đó mềm mại tựa nước, sâu thẩm thâm u. Diệp Linh ngồi rất gần, gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đôi mắt của nàng ta. Cô bất giác hoài nghi, liệu Diệp Linh có thật sự thích mình hay không?
Sau phút ngẩn ngơ ngắn ngủi, trong lòng Ôn Chủy Vũ bỗng dâng lên một vài cảm xúc khó chịu.
Cô không thích Diệp Linh như vậy, cũng không thích Diệp Linh.
Trước đây, Ôn Chủy Vũ chưa từng để ý đến hay có bất kỳ suy nghĩ gì về hành động của Diệp Linh. Hiện tại theo như những gì cô biết, Diệp Linh không phải loại người có thể bỏ cuộc dễ dàng. Cô cảm thấy có một số việc cho dù bản thân đã bàng quan, cố gắng bỏ ngoài tai nhưng cũng không giải quyết được gì. Nếu đã không thể đáp lại, chẳng thà nói rõ ngay từ đầu sẽ tốt hơn.
Ôn Chủy Vũ suy nghĩ trong chốc lát rồi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Linh: "Giám đốc Diệp này... tôi muốn nói chuyện với chị."
Diệp Linh khẽ "ừm" một tiếng, đáp: "Được mà."
Nàng ta cười hỏi: "Có phải tôi đã khiến em phiền lòng rồi không?"
Ôn Chủy Vũ bị câu hỏi của Diệp Linh làm cho nghẹn họng, có hơi sững sờ. Cô im lặng lúc lâu rồi mới gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: "Có một chút."
Cô nói tiếp: "Không thể đáp lại."
Tầm mắt của Diệp Linh chuyển qua bức Hoàng Trụy Cửu Tiêu Đồ treo trên tường. Nàng ta quay đầu lại gọi: "Chủy Vũ này!". Rồi lại tiếp tục ngắm bức họa: "Tâm của em đều đặt vào tranh, đặt vào Côn Luân thần sơn."
Diệp Linh nhìn tranh và nói: "Nơi đây mới chính là thế giới thuộc về em."
Ôn Chủy Vũ không ngờ Diệp Linh sẽ nói ra những lời này. Cô không khỏi giật mình, kinh ngạc nhìn Diệp Linh.
"Côn Luân thần sơn có tên gọi khác là Ngọc Sơn hoặc Côn Luân Hư, vốn là vạn tổ chi sơn, long mạch chi tổ. Tên của tập đoàn Ngọc Sơn cũng được đặt theo tên của nó."
Ôn Chủy Vũ im lặng. Cô không biết Diệp Linh đang muốn nói đến chuyện gì, cũng không biết nàng ta nhìn tranh đã ngộ ra được chân lí nào.
"Điều khiến người ta rung động khi ngắm tranh của em không phải là không gian bao la choáng ngợp của dãy Côn Luân, cũng không phải sắc thái mãnh liệt hay cái khí thế khoáng đạt bi hùng mà nằm ở sự yên bình sau khi gió tạnh mây tan."
"Cửu vĩ hồ đợi người ở cuối đầu sợi dây sinh mệnh, đợi lâu đến mức hao tàn một đời, đợi đến khi không thể đợi được nữa. Nó đã tận sức rồi nhắm mắt ra đi."
"Núi xương biển máu, thây chất thành đồi. Chiến trường xưa, dù sinh hay tử cũng quyết đấu tới cùng vì những gì thân yêu ở phía sau. Họ mặc cho linh hồn tiêu tán tha phương cũng không oán không trách. Thế nhưng. Xương cốt kia giờ đã hóa thành chiếc sọ khô, hốc mắt trống rỗng không ngừng nhìn về phía trước. Thân hình đó vẫn sừng sững giữa đất trời với thanh trường kích ở trong tay, hướng về phương xa với niềm lưu luyến cùng nhung nhớ. Thân vong tại nơi đất khách quê người nhưng linh hồn luôn thuộc về cố hương. Trong Thi Sơn Huyết Hải Đồ, tiểu yêu đang thổi một cây sáo huân(1),có linh hồn chui ra từ trong xương cốt. Từng nốt âm phù thoát ra từ huân hóa thành hình cá âm dương, mở ra cánh cổng hồi hương cho các vong linh. Cũng có hình cá âm dương ẩn trong biển máu, dùng thanh âm thay cho bút, lấy máu thay cho mực. Giấu trong núi xác là cánh cổng đưa họ hồi hương, cốt trắng chồng chất, dùng xương người làm cổng."
[ 1. Sáo Huân (埙): là loại sáo đất - một nhạc cụ quan trọng của Trung Quốc.]
Nàng ta quay lại nhìn về phía Ôn Chủy Vũ.
"Nếu tôi đoán không sai, thì sau bức Hoàng Trụy Cửu Tiêu Đồ chắc chắn còn một họa phẩm nữa. Cái chết của chim hoàng không phải là hồi kết của bộ tranh này. Sau khi chim hoàng chết đi, tiểu yêu nhất định sẽ làm nên chuyện gì đó."
Diệp Linh dịu dàng hỏi một câu: "Có thể nói cho tôi biết không?"
Ôn Chủy Vũ rất muốn nói: "Hết rồi."
Nhưng Diệp Linh đoán không sai.
"Tiểu yêu đã nhảy xuống vực sâu không đáy cùng hoàng điểu."
Diệp Linh nhìn cô. Nét mặt Ôn Chủy Vũ vẫn điềm tĩnh, đôi mắt như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng. Người mới tiếp xúc với Ôn Chủy Vũ sẽ luôn cảm thấy cô dịu dàng như ngọc nhưng sau khi chung sống mới phát hiện thật ra Ôn Chủy Vũ là một người lặng lẽ, cô không thích bị làm phiền bởi mọi thứ xung quanh. Nếu không có việc gì Ôn Chủy Vũ có thể ở một mình cả ngày, cô yên lặng vẽ tranh, uống trà, ngắm phong cảnh hoặc thả hồn theo mây. Nhưng chung quy Ôn Chủy Vũ vẫn là con người, không phải sắt đá. Cô sẽ có tình cảm, sẽ có lúc không còn kiên nhẫn.
Ôn Chủy Vũ đón lấy ánh nhìn của Diệp Linh. Có lẽ Diệp Linh nhìn quá chăm chú khiến Ôn Chủy Vũ cảm thấy không thoải mái. Cô di chuyển tầm mắt, rất muốn hỏi Diệp Linh một câu: "Có thể đừng thích tôi không? Khó chịu lắm."
Nhưng Ôn Chủy Vũ không thể mở miệng.
Diệp Linh thích cô, cô biết rõ. Cô không có ý gì với Diệp Linh, nàng ta cũng hiểu hơn ai hết. Chuyện này giống như một cuộc đàm phán không đạt được sự đồng thuận, khi đã rơi vào thế giằng co, chỉ có thể xem ai trụ vững hơn mà thôi.
Ôn Chủy Vũ không nói thêm gì nữa, tiếp tục châm nước, uống trà.
Diệp Linh quay lại ngồi xuống chiếc ghế sô pha bên cạnh Ôn Chủy Vũ. Nàng ta nhẹ nhàng nói: "Ở cạnh em rất thoải mái. Mặc dù biết sẽ gây thêm nhiều phiền phức khiến em không vui, nhưng ở bên em khiến người ta cảm thấy bình yên, không phiền không lo, không động cũng chẳng loạn. Thật sự rất dễ chịu."
Nàng ta ngừng một lát rồi lại tiếp: "Chủy Vũ, tôi thích em. Vốn không cần em phải đáp trả, cũng không muốn em làm gì đó cho mình. Thật ra như vậy cũng tốt, thật sự rất tốt."
Trái tim Ôn Chủy Vũ có chút cảm động, cũng có chút cảm giác không thể lý giải được. Cô nhìn Diệp Linh đầy khó hiểu, cô không biết cảm xúc này là gì.
Diệp Linh nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Tôi phải quay lại họp rồi."
"Tối nay mời em ăn cơm nhé?"
Ôn Chủy Vũ vội vàng lắc đầu.
"Tôi phải về nhà ăn cơm với ông nội."
Cô ngập ngừng giải thích: "Dạo gần đây đều ở nhà của Ôn Lê, nếu buổi tối không về ăn cơm thì ông sẽ không vui đâu."
Diệp Linh gật đầu tỏ ý thông cảm, nàng ta bỏ lại một câu: "Cũng tốt."
"Vậy hẹn em hôm khác rảnh hơn." Diệp Linh nói xong thì đứng lên đi mất.
Ôn Chủy Vũ phiền muộn ngồi bất động một lát. Cô thầm thở dài một hơi sau đó nhắn tin cho Ôn Lê.
"Lê Lê! Hôm nay em đã tìm Diệp Linh nói chuyện, vốn muốn cô ấy biết khó mà lui nhưng cách này hình như không được hiệu quả cho lắm."
Rất nhanh bên kia đã nhắn lại: "Ngây ngô quá."
Ôn Chủy Vũ gửi đi một dấu chấm hỏi.
Ôn Lê đề xuất: "Tìm cho mình một người bạn trai đi."
"..."
Cô vội vàng gửi một tin: "Cái này còn kinh khủng hơn."
"Tại sao? Tại sao kiếm bạn trai lại là chuyện kinh khủng?"
"Kiếm bạn trai, kết hôn, sinh con..." Cô gõ đến đây thì bỗng dừng lại, hồi lâu mới gõ tiếp: "...em không chịu được."
"Không chịu nổi việc phải kết hôn rồi sinh con hả?"
"Ừm."
"Không màng đến đàn ông? Vậy còn phụ nữ thì sao? Có nghĩ đến chưa?"
Ôn Chủy Vũ trả lời không chút do dự: "Không quan tâm."
Cô gửi xong mới phát hiện phản ứng của Ôn Lê hình như không đúng lắm. Lại hỏi: "Có vấn đề gì không?"
"Tiểu Vũ này, em thích một cuộc sống như thế nào? Hoặc nói theo cách khác là em muốn sống thế nào? Nghĩ sau này sẽ ra sao?"
"Ở cạnh chăm sóc ông nội, lúc rảnh có thể vẽ tranh. Nếu sau này chỉ còn lại một mình thì em sẽ dọn đến một ngôi miếu nào đó ở trên núi, vẽ trời đất thần phật. Sống trên núi yên tĩnh lắm."
Ôn Lê cười ha ha hỏi: "Bộ em muốn xuất gia hả? Mái tóc dài xinh xắn của em tôi không giữ được nữa sao?"
"..."
"Thôi, chị còn có việc. Em cứ học cách kiếm tiền trước đi."
"..."
Ở bên kia Diệp Linh cũng nhận được tin nhắn của Ôn Lê: "Tiểu Vũ nhà chúng tôi không có hứng thú với cả nam lẫn nữ, em ấy thích xuất gia."
"..."
Diệp Linh nhìn tin nhắn chằm chằm hồi lâu, lát sau nhắn cho Ôn Lê hai chữ: "Cảm ơn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]