Cô biết rõ với danh tiếng hiện tại của mình, theo lẽ thường, dù cho có người giúp cô nâng giá, thì bức Côn Luân Vạn Yêu Đồ này cũng sẽ không vượt qua mức hai triệu tệ.
Côn Luân Vạn Yêu Đồ được trả với giá sáu triệu cao ngất ngưỡng, rõ ràng không bình thường.
Hoặc là Diệp Linh tự bán tự mua, hoặc là lúc bán đấu giá có người đấu nhau, phô trương theo cảm tính.
Thông thường mà nói, những người bằng lòng đặt chân đến chốn vui tranh thưởng vật này, ngoại trừ vài thương nhân chỉ nhận tiền trao tay, đa số những người còn lại đều là người sang trọng, trên mặt lúc nào cũng mang theo vài phần thanh lịch, theo đuổi sự tao nhã, hiếm khi bày ra thái độ vung tiền khoe khoang. Nếu thật sự là phú hào, vậy khẳng định sẽ ngang nhiên thể hiện, bày vẽ khoa trương, tuyệt đối không núp bóng với danh một người mua giấu tên thần bí.
Vậy, khả năng lớn nhất chính là Diệp Linh tự bán, tự mua, tự nâng giá.
Nhưng Diệp Linh làm thế để làm gì? Đưa ra giá cao như vậy, người sáng suốt đều có thể nhìn thấu chuyện gì đang xảy ra, không có tác dụng mấy. Phóng đại giá tranh của cô để lòe mấy người tay mơ sao? Tranh của cô dù nhiều, nhưng đa phần đều là tranh vẽ lúc còn trẻ tuổi, những bức to có thể bán được giá lại không nhiều, tính ra, cố lắm cũng chỉ kiếm được vài triệu. Dựa vào xuất thân của Diệp Linh, tốn hết mười ngày nửa tháng, mời đến biết bao người, bày biện quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-nhan/2538477/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.