Hải My nhón gót nâng một cành hoa gạo cô đưa nó đến gần mũi chằm chậm đưa mũi ngửi hương hoa, hương vị mộc mạc như quê hương trong nồng sâu nhưng lại ảm đạm " Hoa không mạnh mẽ chỉ là nó phải học cách kiểm soát được thời tiết, nó phải vượt qua được bảo giông thì nó mới có thể sống, đời người cũng vậy tưởng chừng giản đơn nhưng lại biến đổi một cách vô thường đến chúng ta cũng không thể lường trước " Hải My đã lại kể cho anh chuyện cô gặp phải năm đó
" Ông ấy là Dương Lâm Thụy còn bà ấy là Thẩm Như Hạnh gia đình chúng tôi rất hạnh phúc, lúc trước tôi nhớ bố tôi từng làm trong một tập đoàn lớn gì đó nhưng còn quá nhỏ tôi cũng không biết cụ thể, nhưng tôi nhớ có một lần bố tôi đến tận khuya mới về nhà trên người ông lại dính rất nhiều máu, tôi và mẹ khi đó rất lo nhưng ông lại nói chỉ là đi đường không cẩn thận đụng phải con chó, vì thấy tội lỗi nên ẩm nó đem chôn bên đường, ông còn cười với tôi bảo đây chỉ là máu chó thôi đừng lo.
Từ đó tôi không còn thấy ông đến cty làm việc, tính tình lúc nào cũng thấp thỏm ngó trước nhìn sau,ông ở nhà tập đánh cá đan vỏ cùng mẹ tôi, mỗi lúc điện thoại ông có người điện ông điều có chút hoảng rồi đến một góc nào đó để nghe. Mẹ tôi cũng dần phát hiện ra điều gì đó tối nào tôi cũng nghe hai người cãi nhau lúc đó cũng còn quá nhỏ không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-mua-xuan-co-tron-ven-khi-khong-co-anh/2667299/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.