Lạc thành bị bóng đêm phủ phục.
Ban đêm yên tĩnh túc sát, một tiếng huýt gió nho nhỏ cũng có thể so với chuông lớn.
Diệp Minh gian nan đuổi theo, thấy Bách Lý Kiêu dừng lại, khó hiểu nói:
- Làm sao vậy, vì sao đột nhiên ngừng...
Nói được một nửa, đi đến trước mặt Bách Lý Kiêu đột nhiên ngẩn ra, có chút vô thố:
- Đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại lộ ra biểu tình như thế?
Bách Lý Kiêu không nói gì, sườn mặt giống như núi cao lồng lộng, an tĩnh lạnh lùng.
Trong lòng Diệp Minh lo sợ, có chút ngoài ý muốn.
Vừa rồi Bách Lý Kiêu đưa mắt nhìn hắn, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng hắn lại cảm giác như thấy giếng cổ sâu thẳm, u ám không có gì, chỉ có vọng không thấy đáy. Chỉ đối diện với hắn một chút, tâm cảm giác như đè ép, lo sợ bất an.
Diệp Minh cho rằng hắn đã xảy ra chuyện gì, nhưng biểu tình của hắn quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nổi khiến Diệp Minh hoảng hốt nghĩ là vừa rồi chỉ là ảo giác.
Bách Lý Kiêu rũ mi nói:
- Không có việc gì.
Thanh âm vững vàng, mỗi chữ đều sâu thẳm trầm thấp.
Diệp Minh thở phào một hơi:
- Không có việc gì là tốt rồi.
Có thể là hắn nhìn lầm rồi. Hắn không nghĩ ra hiện tại còn có chuyện gì đáng giá hơn truy bắt Bách Lý Kiêu.
Nhìn bóng đêm thâm trầm, hắn muốn thúc giục đối phương mau truy người, lúc định mở miệng liền nhìn thấy đối phương chợt lóe thân, trốn vào hắc ám, vội la lên:
- Ai, ngươi từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lieu-mang-cong-luoc-vai-ac/1141100/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.