Sau khi trở lại khách điếm, Từ Tư Tư rót một ly trà, nghĩ đến chuyện vừa rồi, càng nghĩ càng tức giận, đem chén trà quăng lên bàn: - Hoa tặc đáng chết, lại dám giả chết! Nếu ta bắt được hắn, nhất định sẽ lột da hắn. Tô Mã vỗ lưng giúp nàng thuận khí, muốn nàng từ từ uống. Từ Tư Tư bị đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt đi hồn phách, khí tức liền xẹp xuống, khẽ thở dài: - Phải làm sao bây giờ a, hoa tặc nhất định đã chạy thoát, các cô nương trong Lạc thành lại phải lo lắng đề phòng. Tô Mã khẽ nhíu mi. Trong nguyên tác không miêu tả nhiều về hoa tặc. Cũng chỉ sơ lược vài câu, chuyện xưa chủ tuyến là nam nữ chủ tìm kiếm tình yêu. Nhưng dù sao nơi này cũng là một thế giới, mỗi một biến hóa nhỏ bé cũng có thể gây ra phản ứng to lớn. Nếu hoa tặc đào tẩu, không biết có bao nhiêu cô nương sẽ gặp tai ương. Huống chi lúc nàng xem xét thi thể kia, phát hiện chuyện này còn có ẩn tình. Thi thể này ngụy trang như thế khiến nàng có cảm giác quen thuộc, có thể ngụy trang chính xác thân thể, trừ bỏ thần trộm Đới Nguyên ra, nàng không thể nghĩ ra ai khác. Hoa tặc này khinh công cũng siêu phàm, cho nên hắn cùng Đới Nguyên có quan hệ... Từ Tư Tư thấy Tô Mã đang ngẩn người, vì thế quơ quơ tay trước mặt nàng: - Tiểu Lê, ngươi nói thử xem hoa tặc kia sẽ chạy tới nơi nào? Không phải hắn đã bị Bạch Tiêu đánh gãy tứ chi rồi sao? Chẳng lẽ còn có đồng lõa? Tô Mã lấy lại tinh thần, nàng trầm tư một hồi, vô thức mà viết xuống bàn hai chữ: "Nữ nhân." Tuy hoa tặc bị chặt đứt tứ chi, nhưng tâm tư muốn khinh nhục nữ tử sẽ không đứt. Lúc này tất nhiên hắn sẽ trốn ở nơi có nhiều nữ nhân, dù thấy được nhưng sờ không được cũng có thể an ủi chính mình. Vì vậy, ở Lạc thành nơi nữ nhân tập trung nhiều nhất chính là... - Ngươi nói hắn đi tìm người thân mật? Từ Tư Tư thấy nàng viết xuống hai chữ, không khỏi hỏi. Tô Mã không lên tiếng. Nàng biết Từ Tư Tư có tính tình thế nào, nếu để nàng biết hoa tặc ở đâu, thế nào cũng cầm đao vọt đi. Hiện giờ Diệp Minh không ở đây, Bách Lý Kiêu cũng không ở đây, nàng không thể để Từ Tư Tư mạo hiểm như vậy. Nàng cười, tỏ vẻ chỉ là suy đoán. Vẫn nên chờ hai người kia về rồi thương nghị tiếp. Từ Tư Tư tính tình nôn nóng, nàng nhìn sắc trời không kiên nhẫn chu môi: - Hiện giờ Diệp Minh chỉ muốn bắt Bách Lý Kiêu, có lẽ ở Thiếu Lâm tự rất lâu sẽ không trở lại. Bạch Tiêu cũng không ở đây, trông cậy vào hai người kia còn không bằng trông cậy vào ta đâu. Tô Mã nhìn nàng bộc lộ tính trẻ con, nhịn không được cười lên một tiếng. Dưới ánh đèn khóe miệng nàng hơi cong, trong mắt rực rỡ lấp lánh. Từ Tư Tư nhìn có chút ngây người, lấy lại tinh thần bỡn cợt thò đầu qua: - Tiểu Lê, hôm nay ngươi dễ dàng vạch trần âm mưu của hoa tặc, lại lớn lên xinh đẹp như vậy, trách không được Bạch Tiêu thích ngươi. Nếu là trước đây Từ Tư Tư nói lời này, Tô Mã sẽ thẹn thùng. Nhưng hôm nay Bách Lý Kiêu nói muốn đem nàng đi Thanh sơn, hiện tại nàng nghe gì cũng không có tâm đáp lại. Nàng miễn cưỡng cười. Từ Tư Tư nhìn ra nàng không được tự nhiên, vì thế hỏi: - Làm sao vậy. Các ngươi cãi nhau? Tô Mã lắc đầu. Nàng không muốn nhiều lời. Hôm nay Từ Tư Tư cùng nàng đã trải qua chuyện như vậy, liền xem nàng như người một nhà, vì thế cùng chung kẻ địch: - Nam nhân a, đều không phải thứ tốt. Nếu hắn khi dễ ngươi, ngươi hãy nói với ta, ta nhất định sẽ bắt hắn... Nói tới đây, nghẹn lời. Vì Từ Tư Tư biết nàng không có biện pháp bắt Bạch Tiêu. Chỉ đành xấu hổ cười hai tiếng, lại mắng Bạch Tiêu hai ba câu giúp Tô Mã giải giận. Tô Mã cười, nói cho đối phương biết sắc trời đã tối, cần nghỉ ngơi. Từ Tư Tư dặn dò nàng ở một mình phải cẩn thận, Tô Mã gật đầu tiễn đối phương ra cửa. Sau khi đóng cửa lại, vẻ mặt sầu bi đột nhiên biến đổi, khóe mắt hơi cong, có chút mệt mỏi xoa xoa cổ. Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng quắc quắc kêu. Tô Mã đi đến trước bàn, thấy quắc quắc núp bên chén trà khẽ giật giật râu, vì thế ghét bỏ phủi nó xuống, không tiếng động hỏi: “Ngươi lại tới làm gì?” Quắc quắc lại bay lên bàn, nói: "Hoa tặc trốn rồi, ta tới hỏi ngươi, có nên dùng lại mưu kế này?" Tô Mã nhíu mày: “Ngươi muốn ta lại lợi dụng hoa tặc diễn khổ nhục kế?” “Đúng rồi. Lần này Bách Lí Kiêu sẽ khăng khăng một lòng với ngươi." Tô Mã trầm mặc một chút, nàng đi đến bên cửa sổ, thấy ngoài cửa sổ bóng đêm bao phủ, Lạc thành không còn ầm ĩ, tiệm gạo đối diện đen nhánh một mảnh, không có tiếng vang, như nơi không người. Hoa tặc bị Bách Lý Kiêu đánh gãy tứ chi, lúc này đang ghi hận trong lòng, nếu lợi dụng đối phương có thể sẽ khiến Bách Lý Kiêu lộ tâm, nhưng mà... Sau một lúc lâu, nàng nói với thiên đạo: “Thôi, hoa tặc này quá kiêu ngạo. Ta phải nói với Bách Lý Kiêu. Nếu mặc kệ hắn không biết sẽ có bao nhiêu người chịu khổ.” Quắc quắc đột nhiên ngừng ồn ào. Sau một lúc lâu, khẽ thở dài: “Không ngờ lại có một ngày ta nghe ngươi nói những lời này.” Tô Mã nghe vậy nhướng mày: “Những lời này làm sao? Bất luận là nữ tử nào đối mặt với tình cảnh này đều sẽ nói ra lời này. Chẳng lẽ trước kia ta biểu hiện thật sự lạnh nhạt?" Quắc quắc yên lặng gật đầu: “Đâu chỉ lạnh nhạt, còn sâu hơn Bách Lý Kiêu.” So với Bách Lý Kiêu còn muốn lạnh nhạt hơn? Tô Mã chỉ nghĩ là nó khoa trương, vẫy vẫy tay muốn nó đi ra ngoài: “Không cần ăn vạ ở nơi này, ta tính đổi một cái khổ nhục kế khác. “ Làm thế nào?” Tô Mã mở cửa sổ lớn hơn nữa: “ Gió lạnh.” Lúc mở cửa sổ liền nhìn thấy một nam nhân mảnh khảnh từ trong khách điếm, theo hẻm nhỏ đi ra ngoài. Nàng nhìn người nọ bóng dáng có chút quen mắt, nhìn kỹ, không phải nữ giả nam trang Từ Tư Tư lại là ai? Nàng vội hỏi Thiên Đạo đây là có chuyện gì, Thiên Đạo trả lời vừa rồi lúc Từ Tư Tư ra khỏi cửa, đột nhiên đụng phải một khách nhân mới trở về từ Di Hồng Lâu, vì thế bỗng nhiên nhớ tới lời nàng nói, cảm thấy nhất định hoa tặc ẩn giấu ở Di Hồng Lâu, liền quyết định giả trang thành nam tử đi bắt “Tặc”. Tô Mã: - ... Nàng oán hận mà tự đánh tay mình. Lần trước quản không được miệng, lần này là quản không được tay, nàng ngàn phòng vạn phòng vẫn không phòng được nữ chủ tính tình xúc động. Quắc quắc nói: “Ta ngại quy tắc, không thể nói với ngươi nhiều tin tức. Cứu hay không cứu ngươi tự quyết định đi. Tô Mã cắn môi, đương nhiên cứu trợ! Mắt thấy nữ chủ vì một động tác của nàng mà bị “Ma quật”, sao nàng có thể ngồi yên không nhìn đến? Nàng vừa định ra cửa, đột nhiên nhớ tới trang phục trên người, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hiện tại không thích hợp đi nơi đó, vì thế xoay chuyển một vòng trong phòng. Thấy trên giường có một kiện y phục ngoài lam bạch. Đó là hôm nay Bách Lý Kiêu lưu lại, nàng định giúp hắn giặt tẩy, lại vì chuyện hoa tặc mà chậm trễ. Nàng nhấp môi, thật cẩn thận khoác lên người. Khí tức lạnh lẽo thuộc về Bách Lý Kiêu liền bao vây lấy nàng. Giống như đặt mình trong tuyết rơi đúng lúc mai nở. Nàng ngừng hô hấp, cũng không ngăn được hơi thở thuộc về đối phương, quanh quẩn bên cạnh nàng. Nàng quay đầu, nhìn trong gương, sắc mặt ửng đỏ, đột nhiên cả kinh. Nàng cười thầm diễn kịch diễn nhiều quen thói. Vì thế lấy lại bình tĩnh, sửa lại đầu tóc đẩy cửa ra ngoài. Cùng lúc đó, Bách Lý Kiêu ẩn núp trên nóc nhà khách điểm của võ lâm các phái. Ở trong bóng đêm, giống như một con hắc báo, vận sức chờ phát động. Nơi này tụ tập các chưởng môn, đệ tử, tuy đen nhánh một mảnh, nhưng càng hiện túc sát. Hắn biết trừ hắn ra còn có rất nhiều người chờ ở nơi này. Mà cái kia “Bách Lý Kiêu” sẽ không bỏ qua cơ hội khiêu khích võ lâm các phái. Bóng đêm trầm xuống, chưởng môn Kim Đồng phái nghe có tiếng đập cửa. Ẩn giấu ở chỗ tối, cao thủ các môn các phái ngưng thần nhìn lại, là một nha hoàn đưa nước, liền thu hồi tầm mắt. Chỉ có Bách Lý Kiêu, hơi hơi híp mắt. Hắn cẩn thận nhảy vào trong phòng, nhìn nha hoàn kia đang định xuống tay, hắn liền vứt ra phiến bạc ngăn cản đối phương. Nha hoàn sửng sốt, theo bản năng mà né tránh, lại bị phiến bạc cắt qua y phục, lộ ra bên trong là y phục dạ hành. Chưởng môn Kim Đồng phái kinh hãi, lui về sau vài bước. Bách Lý Kiêu từ trong bóng đêm chậm rãi đi ra: - Ta thật không biết thiếu chủ ma giáo Bách Lý Kiêu muốn giết một người lại phải đánh lén. Người nọ che mặt, như nhận thức Bách Lý Kiêu, bỗng nhiên cả kinh, xoay người muốn đi. Bách Lý Kiêu vứt ra phiến bạc ngăn hắn lại, đối phương vung kiếm đón nhận. Bách Lý Kiêu ngẩn ra, thì ra đó chính là Huyền Vụ kiếm. Toàn thân đen nhánh, giống như sương mù dày đặc, kiếm khí lượn lờ khiến người nhìn không rõ, lại có nồng đậm cương liệt chi khí truyền đến. Hắc y nhân thấy hắn hoảng hốt, đột nhiên hướng về phía trước, trong nháy mắt lao ra ngoài cửa. Bách Lý Kiêu đang định truy, Diệp Minh đột nhiên vọt vào: - Sao lại thế này? Có phải Bách Lý Kiêu tới? Bách Lý Kiêu đẩy hắn ra, liền đuổi theo. Diệp Minh bất chấp tất cả cũng đuổi theo. Ngay lúc nhìn thấy phía trước có thân ảnh, là lúc Bách Lý Kiêu nghe một tiếng huýt gió rất nhỏ. Hắn ngẩn ra. Đây là phương thức mà người trong Vô Thượng Phong dùng để truyền lại tin tức. Thanh âm này. đại biểu phía bên Tiểu Lê có dị động...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]